Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ!”
Lúc này, Diệp Quân nghĩ đến điều gì đó, cởi áo ra, để lộ cơ thể cường tráng, Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Thú tính của con bộc phát à?”
“Hả?”
Diệp Quân nghe vậy sững sờ.
Ý gì vậy?
Thú tính bộc phát?
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, lạnh lùng nói: “Ta là cô cô của con…”
Diệp Quân cắt ngang lời Diệp Thanh Thanh: “Con muốn cho người xem đường vân trên người con… Cô cô đang nghĩ gì vậy…”
Diệp Quân chợt cảm thấy Diệp Thanh Thanh thật đáng sợ.
Nghe Diệp Quân nói vậy, mặt Diệp Thanh Thanh đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Con không thể nói trước rồi mới cởi áo sao?”
Diệp Quân sầm mặt lại.
Con đâu biết cô cô có thể suy diễn như vậy chứ?
Hắn tê dại cả người.
Diệp Thanh Thanh nói: “Đều là lỗi của con!”
Diệp Quân không nói gì, cũng không dám nói gì.
Diệp Thanh Thanh lườm hắn, sau đó nhìn cơ thể hắn, một lát sau, bà ấy nhíu mày nói: “Cơ thể phàm nhân!”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, sau khi huyết mạch con thức tỉnh, huyết mạch đã tạo thành cơ thể cho con, cô cô, người biết cơ thể phàm nhân này sao?”
Diệp Thanh Thanh nói: “Biết một chút”.
Diệp Quân vội vàng nói: “Người nói đi”.
Diệp Thanh Thanh nhìn hắn nói: “Chỉ có huyết mạch phàm nhân mới có cơ thể phàm nhân, cho tới nay chỉ có một người có cơ thể phàm nhân”.
Diệp Quân nói: “Cô cô váy trắng?”
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân hỏi tiếp: “Cơ thể phàm nhân có gì đặc biệt?”
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta không biết!”
Diệp Quân nhíu mày.
Diệp Thanh Thanh nói: “Chỉ có người phụ nữ đó có thể chất này, ngoại trừ người đó ra thì ta chưa gặp ai khác. Mà đối với người đó, thể chất không có gì quan trọng, cho nên không ai biết thể chất này có tác dụng gì”.
Diệp Quân trầm mặc.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Con vội vàng gì chứ, cơ thể phàm nhân của con sắp tạo thành công rồi, đợi thêm một thời gian nữa chẳng phải được rồi sao”.
Diệp Quân gật đầu, bây giờ chỉ có thể đợi.
Nhưng hắn vẫn rất tò mò về cơ thể phàm nhân này. Nếu chỉ có cô cô váy trắng có thì chắc chắn là không hề tầm thường.