Một ánh mắt!
Tịnh Thần trầm tư một lúc rồi nói: “Có khi nào là do người đó dùng thủ đoạn nào khác mà các ngươi không phát hiện ra không?”
Nghe vậy, cường giả Thánh Tông kia hơi do dự, bởi vì gã cũng không dám chắc chắn, dù sao giết một vị Mệnh Vận Đại Đế bằng một ánh mắt cũng thật khó tin.
Nhưng người phụ nữ đó thật sự rất đáng sợ.
Thấy cường giả Thánh Tông do dự, Tịnh Thần càng giữ vững suy nghĩ của mình, tuy rằng người này là Đại Đế, nhưng thực lực còn kém xa Mệnh Vận Đại Đế, không chỉ thực lực mà còn cả hiểu biết đều vô cùng hạn hẹp, dù sao thời đại hiện này đã lạc hậu hơn nhiều so với thời đại văn minh Vĩnh Sinh.
Chiêm sư nói: “Mặc kệ dùng thủ đoạn gì thì cũng không nên xem thường người phụ nữ váy trắng kia”.
Tịnh Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi, đối phương có thể giết một vị Mệnh Vận Đại Đế, tất nhiên không thể coi thường thực lực, chỉ là không biết mạnh đến cỡ nào”.
Chiêm sư cười nói: “Chuyện này dễ thôi, để một vị Mệnh Vận Đại Đế đi gặp bà ta thì sẽ biết ngay thực lực của bà ta thế nào”.
Ông ta nhìn vị cường giả Thánh Tông kia: “Ngươi biết người phụ nữ đó đang ở đâu không?”
Cường giả Thánh Tông đáp: “Khi rời đi, bà ta nói muốn du ngoạn vũ trụ, điểm dừng đầu tiên chính là hệ Ngân Hà”.
Chiêm sư nói: “Vậy thì phái một người đến hệ Ngân Hà gặp bà ta”.
Ông ta nhìn đám Mệnh Vận Đại Đế trong điện, nói: “Các ngươi ai đi?”
Mãng Đế đứng ra, cười nói: “Ta đi, để xem bà ta có thể giết một vị Mệnh Vận Đại Đế bằng một ánh mắt thật hay không!”
Chiêm sư trầm giọng nói: “Không thể sơ suất!”
Mãng Đế cười nói: “Đương nhiên rồi, yên tâm đi, cho dù ta không đánh lại bà ta, nhưng nếu ta không hiếu chiến, muốn bỏ chạy thì mười người cũng không chặn nổi ta”.
Chiêm sư khẽ gật đầu, thực lực của Mãng Đế xuất chúng trong đám Mệnh Vận Đại Đế, nếu không hiếu chiến, muốn bỏ chạy thì trên đời này không có mấy ai giết được ông ta.
Mãng Đế nói: “Ta đi đây!”
Nói xong, ông ta quay người, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất tại chỗ.
Mãng Đế rời khỏi điện rồi, Tịnh Thần đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ tấn công vũ trụ Quan Huyên”.
Chiêm sư hoài nghi hỏi lại: “Vì sao lại là ba ngày?”
Tịnh Thần cười: “Tiên lễ hậu binh”.
Đoạn ông ta nói với một Mệnh Vận Đại Đế đứng cạnh: “Cổ Đế, đến thông báo cho thư viện Quan Huyên rằng vũ trụ Quan Huyên chấp thuận đầu hàng thì có thể miễn nạn đao binh, bằng không thì ba ngày sau, trên đời sẽ không còn vũ trụ nào tên Quan Huyên nữa”.
Người kia gật đầu rồi lui ra.
Chiêm sư: “Ta nghĩ chúng sẽ không hàng”.
Tịnh Thần cười khẽ: “Ba ngày sau, cũng là ngày Chiến Đế xuất quan”.
Chiêm sư ngạc nhiên: “… Hắn ta hoàn toàn bình phục rồi sao?”
Tịnh Thần gật gù: “Gần như vậy”.
Chiêm sư: “Vậy thì lần này chỉ có chiến thắng mà thôi”.