Ầm!
Ngay lúc này, đằng xa bỗng nổ tung thành một luồng khí tức đáng sợ.
Mấy người Thái A Thiên vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Huyền Sắc cách đó không xa cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, trên người toát ra uy lực kiếm thế đáng sợ. Lúc này lão ta đã khôi phục lại bình thường, lão ta mượn sức kiếm Thanh Huyên trấn áp ngược lại thần hồn Huyết Thi đó.
Huyền Sắc quay đầu lại nhìn Tu La Tịnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Tu La Tịnh thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, lúc này lão ta cảm nhận được sự đe dọa.
Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân đằng xa, hãi hùng nói: “Ngươi mau thu lại quyền hạn đi…”
Diệp Quân nhìn Tu La Tịnh, bình tĩnh nói: “Ta không”.
Tu La Tịnh: “…”
Ta không?
Nghe Diệp Quân nói thế, một ngọn lửa không tên bùng lên trong người Tu La Tịnh, sau đó nhanh chóng lan khắp cả người lão ta, mẹ kiếp, điều này chẳng khác nào thừa nhận hắn có thể khống chế quyền hạn sử dụng kiếm.
Tiếc là lúc này có trận chiến cách đó không xa, mọi người không chú ý đến bên này, thế nên không nghe được lời Diệp Quân nói.
Tu La Tịnh không khỏi cảm thấy bất ổn.
Mẹ nó chứ!
Kiếm gì thế mà có thể làm đến mức này?
Muốn cho ai dùng thì cho vậy à?
Công năng này còn có thể đóng mở hả?
Ngay lúc này lão ta bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh, lão ta ngẩng phắt đầu lên nhìn, đằng xa là Huyền Sắc đang nhìn lão ta chằm chằm.
Không biết có phải vì Huyết Thi đó không mà lúc này quanh người Huyền Sắc toát ra từng luồng tà khí và sát khí đáng sợ.
Tu La Tịnh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Huyền Sắc, sau đó vội giải thích: “Huyền Sắc tộc trưởng, chuyện này là âm mưu của Diệp Quân, ông có…”
Huyền Sắc bỗng giơ tay lên, kiếm quang lao ra, mấy cường giả tộc Tu La cách đó không xa bị chém chết.
Giết trong tích tắc.
Sắc mặt Tu La Tịnh trở nên cực kỳ khó coi.
Huyền Sắc nhìn Tu La Tịnh, lạnh lùng cười nói: “Tịnh tộc trưởng, trước đó chẳng phải ông nói thanh kiếm này không dùng được à? Ta thấy vẫn dùng tốt đấy chứ”.
Mặc dù Tu La Tịnh đã giận cực kỳ nhưng vẫn cố kiềm chế, lão ta giải thích: “Đây đều là âm mưu của thiếu niên đó, ông…”
“Âm mưu cái đầu ông đấy!”
Huyền Sắc bỗng cầm kiếm Thanh Huyên chỉ vào Tu La Tịnh giận dữ nói: “Đến lúc này rồi mà ông còn đổ lỗi cho Diệp Quân, rõ ràng là bản thân ông không muốn cứu, còn viện ra nhiều cớ như thế. Mặc dù Diệp Quân là người ngoài nhưng hắn nhân từ hơn tộc Tu La nhiều đấy, lão già khốn kiếp!”
Dứt lời, lão ta lại vung một nhát kiếm nữa, mấy cường giả tộc Tu La lập tức bị chém chết.
Lúc này các cường giả tộc Tu La đó hoảng hốt, đều đồng loạt dừng lại, sau đó lùi về phía sau Tu La Tịnh.