Vừa bước lên cầu Tinh Hà, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng xảy ra biến hóa kịch liệt, một giây sau, phía cuối tinh hà chợt xuất hiện một người phụ nữ!
Người phụ nữ váy trắng!
Nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, Diệp Quân sững sờ!
Cô cô váy trắng sao?
Mà sau lưng người phụ nữ váy trắng, hàng trăm triệu vạn đại đạo đang sụp đổ!
Đây chính là cảnh tượng lần đầu tiên hắn gặp cô cô váy trắng!
Diệp Quân nhíu mày, chuyện gì thế này?
“Không hay rồi!”
Đúng lúc này, bên trong tháp nhỏ, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: “Có kẻ muốn phá hoại đạo tâm của hắn!”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ý ngươi là gì?”
Giọng nói bí ẩn: “Đây là một loại huyễn thuật. Khi hắn bước vào nơi này đã có người dùng thần thông vô thượng để thâm nhập sâu vào thâm tâm hắn, biết được nỗi hoảng sợ thầm kín của hắn… Không ngờ, nỗi hoảng sợ của thằng nhóc này lại là cảnh tượng lúc gặp cô cô váy trắng của hắn. Đáng chết!! Thằng nhóc này quá thông minh, hắn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu đó, sau này kiến thức của hắn ngày được mở rộng, nên hắn đang không ngừng dò đoán thực lực của cô cô váy trắng, mà kết quả của việc dò đoán là càng đoán càng thấy thực lực của cô cô váy trắng sâu không lường được…”
Giọng nói bí ẩn còn chưa nói hết thì ‘người phụ nữ váy trắng’ kia bỗng quay người nhìn Diệp Quân, sau đó đâm một kiếm về phía hắn!
Nhát kiếm này đâm tới, chư thiên vạn đạo đều sụp đổ!
Thấy cảnh này, Diệp Quân nheo mắt lại.
Ảo cảnh?
Không đúng!
Đây là hiện thực!
Có kẻ muốn phá đạo tâm của mình!
Trong lòng Diệp Quân hiểu rõ nhưng đôi mắt thì ngày càng mơ hồ.
‘Người phụ nữ váy trắng’ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng, càng lúc càng bà ta tới gần Diệp Quân, lúc bà ta tới trước mặt hắn thì sự mơ hồ trong mắt Diệp Quân lập tức biến mất, một giây sau, hắn đâm một nhát kiếm ra!
Lần này, hắn dùng kiếm Hành Đạo!
Rõ ràng, hắn cũng đã phát hiện ra điểm bất thường!
Mà lúc Diệp Quân xuất kiếm, ‘người phụ nữ váy trắng’ kia ngơ ra, đối diện với nhát kiếm của Diệp Quân, bà ta không đối đầu trực diện mà lại nhoáng người lùi về phía sau, tốc độ của bà ta cực nhanh, nháy mắt đã lui ra sau nghìn trượng.
‘Người phụ nữ váy trắng’ nhìn Diệp Quân chòng chọc, hơi khó tin: “Bà ta không phải là nỗi sợ hãi trong lòng ngươi!”
Diệp Quân nhìn ‘người phụ nữ váy trắng’ sau đó nói: “Người là sư phụ của ta, sao lại là nỗi sợ hãi trong lòng ta được?”
‘Người phụ nữ váy trắng’ nhìn Diệp Quân một lúc thật lâu, không tiếp tục ra tay mà lùi lại, lúc này cảnh tượng bỗng trở nên hư ảo, Diệp Quân trở về trên cầu Tinh Hà.