Nói tới đây, cô ta từ từ khép lại cuốn sách cổ trong tay, nói tiếp: “Người dựa vào chấp niệm để vào Đạo thì chấp niệm chính là Đạo”.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, trong lòng chấn động: “Cô nương có kiến thức sâu rộng, ta bội phục”, cô gái nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng khiến ta bất ngờ”.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Sao cô lại nói thế?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Ngươi rất tự tin, loại tự tin này không phải giả vờ, mà là tự tin phát ra từ nội tâm, một người có thể tự tin như vậy thì có hai nguyên nhân, thứ nhất, bản thân người này có thực lực đủ mạnh, thứ hai, người trong nhà cũng đủ mạnh…”
Cô ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu là nguyên nhân thứ hai thì Diệp công tử phải cẩn thận. Sự tự tin không nhờ vào thực lực của bản thân thì là sự tự tin giả dối”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Nếu có cả hai thì sao?”
Cô gái nhìn Diệp Quân, hơi kinh ngạc: “Có cả hai hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô nương nói đúng, ta rất tự tin, nguyên nhân chủ yếu là nhờ người nhà, có bọn họ, ta đương nhiên không lo sợ tộc Tiên Linh… Tự tin nhờ bản thân cũng có, tất nhiên, nếu so với cả tộc Tiên Linh thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể”.
Cô gái khẽ gật đầu: “Diệp công tử đang lo lắng tâm cảnh của mình có vấn đề à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Cô gái mỉm cười nói: “Chuyện này cực kỳ đơn giản”.
Diệp Quân ngờ vực.
Cô gái mỉm cười: “Thật ra Diệp công tử lo lắng là tốt, vì ngươi lo lắng chứng minh ngươi đã ý thức được vấn đề này, chẳng qua, ngươi vẫn chưa suy nghĩ triệt để. Như lời ngươi nói, cá nhân ngươi đặt trước mặt cả tộc Tiên Linh, đương nhiên là bé nhỏ không đáng kể. Dù sao, tộc Tiên Linh đã trải qua mấy trăm triệu năm, còn ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Nhưng đây không phải chuyện rất bình thường sao?”
Diệp Quân trầm mặc
Cô gái lại nói: “Đổi góc độ để nhìn nhận, nếu một người trong thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh đối mặt với ngươi, Diệp công tử vẫn cảm thấy mình nhỏ bé không đáng kể ư?”
Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái bình tĩnh nói: “Người tu đạo thường thích đi vào ngõ cụt, vướng vào mớ rắc rối đấu tranh vô nghĩa”.
Diệp Quân gật đầu: “Quả thật là vậy”.
Hắn nhiều khi cũng rất rối bời.
Cô gái quay đầu nhìn ra ngoài điện: “Trời đã không còn sớm, Diệp công tử, ta phải làm việc. Sách cổ ở đây ngươi có thể xem, nhưng không thể mang đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Cô gái ôm sách cổ xoay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Xưng hô với cô nương thế nào?”
Cô gái dừng bước, nói: “Thanh Tri”.
Diệp Quân cười nói: “Thanh Tri cô nương từng ra ngoài nghiên cứu lịch sử bên ngoài chưa?”
Thanh Tri lắc đầu: “Chưa”.
Diệp Quân mỉm cười: “Có thể ra ngoài nhìn xem, dù sao, cả vũ trụ không chỉ có mình tộc Tiên Linh, bên ngoài còn có rất nhiều nền văn minh rất đặc sắc”.