Thì ra là thế này!
Diệp Quân vội kéo chăn che cho Hiên Viên Lăng, nhưng vào lúc này, Hiên Viên Lăng đột nhiên cúi người xuống, áp lên người hắn, run run nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận cảm thụ đi”.
Nói xong, trên người cô ấy bỗng tràn ra một tia sức mạnh rất mỏng.
Đó là sức mạnh huyết mạch.
Diệp Quân cảm thụ tia sức mạnh huyết mạch đó, rồi hắn nhanh chóng nhận ra, vừa rồi Hiên Viên Lăng có nói huyết mạch của hai người là tương đồng, nhưng thực tế chúng lại bất đồng, hơn nữa, sức mạnh huyết mạch trong cô ấy rất yếu ớt.
Lúc này, Hiên Viên Lăng bỗng ghé sát lỗ tai hắn, run rẩy hỏi: “Cảm nhận được chưa?”
Không chỉ giọng nói run lên mà cả thân thể cũng hơi run run.
Diệp Quân không đẩy cô ấy ra, hắn kéo chăn, đắp lên cho hai người, do dự một chút, hắn vòng tay bên hông cô ấy, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại dưới tay khiến hắn thoáng rung động trong lòng.
Vào giây phút này, Hiên Viên Lăng càng khẩn trương hơn.
Cô ấy thẹn thùng vùi đầu vào cạnh đầu Diệp Quân, không dám nhìn hắn.
Diệp Quân vô thức lần tay từ thắt lưng xuống dưới…
Thân thể Hiên Viên Lăng càng run rẩy dữ dội: “Không…”
Một tiếng ‘Không’ đủ khiến Diệp Quân tỉnh táo trở lại.
Mình làm gì thế này?
Diệp Quân vội đặt Hiên Viên Lăng sang bên cạnh, đắp kín cho cô ấy, sau đó hắn xuống khỏi giường, đi vào trong nhà vệ sinh, xối nước lạnh một lúc, đầu óc trở nên thanh tỉnh hẳn.
Diệp Quân nhìn mình trong gương, cười cười tự giễu.
Không có tu vi, thậm chí ngay cả dục niệm trong lòng mình cũng không áp chế được.
Phải nói thật lòng rằng mình thực sự quá kém cỏi.
Không có tu vi áp chế, tâm cảnh của mình hình như cũng chỉ có thế thôi.
Diệp Quân nhắm mắt, không thể không nói, lần này tới hệ Ngân Hà, tu vi bị áp chế, hắn mới thấy được nhiều khiếm khuyết của bản thân.
Không chỉ có tạp niệm quá nhiều mà tâm cảnh cũng có vấn đề.
Diệp Quân hít sâu một hơi, ra khỏi phòng vệ sinh, Hiên Viên Lăng vẫn còn trên giường, vừa rồi, khi Diệp Quân nhảy khỏi giường, cô ấy như đã chết sững.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi”.
Nói xong, hắn lấy kiếm Hiên Viên ra, đặt lên bàn: “Thanh kiếm này là chí bảo của gia tộc Hiên Viên, tôi không có mặt mũi nào mang đi được, hiện giờ xin trả lại cho gia tộc Hiên Viên”.
Nói đến đó, hắn quay đầu rời đi.
Diệp Quân đi rồi, Hiên Viên Lăng nhìn thanh kiếm Hiên Viêm trước mắt, trái tim như bị khoét rỗng.
…
Rời khỏi gia tộc Hiên Viên, Diệp Quân bảo tài xế của Hiên Viên Lăng đưa mình về Yến Kinh.
Trên đường phố, Diệp Quân thong thả bước đi, tuy hiện giờ đã khuya nhưng đường phố Yến Kinh vẫn rất náo nhiệt.