Lão ta còn chưa nói hết, kiếm Thanh Huyên rung mạnh, hấp thu hoàn toàn linh hồn của lão ta.
Thế giới bình thường trở lại.
Diệp Quân đột nhiên hét to, sát ý và lệ khí vô tận bộc phát, toàn bộ đất trời biến thành một màu đỏ như máu, nhưng khi những huyết khí, sát ý và lệ khí kia tiếp cận cây sinh mệnh Thiên Hành thì lại bị một lực lượng vô hình ngăn lại.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cất kiếm Thanh Huyên đi, sau đó biến thành một tia kiếm quang tấn công đến bên ngoài.
Vào lúc hoàn toàn phong ma, trong đầu Diệp Quân chỉ có một suy nghĩ là dẫn Nhất Niệm rời khỏi nền văn minh Thiên Hành.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự đáng sợ của huyết mạch phong ma này, khi hắn lao ra từ Thiên Hành Sinh Mệnh giới, hắn cảm nhận được hơi thở của vô số sinh mệnh ở xung quanh.
Vì thế, hắn dừng lại.
Tiểu Tháp run rẩy nói: “Đại ca, chúng ta rút lui trước đã!”
Dứt lời, nó vội điều động sức mạnh của mình muốn trấn áp huyết mạch phong ma của Diệp Quân, nhưng sức mạnh của nó vừa xuất hiện đã bị huyết mạch phong ma của Diệp Quân trấn áp.
Không thể cử động!
Thấy cảnh này, Tiểu Tháp lập tức thở dài: “Thôi xong rồi!”
Diệp Quân đã đánh giá thấp sức mạnh của huyết mạch phong ma, hắn cho rằng vào thời khắc mấu chốt, Tháp gia có thể giúp hắn khôi phục chút lý trí, nhưng hắn không ngờ bây giờ đã khác với trước kia, vì hắn đang ở cảnh giới Khai Đạo, thực lực khác xa lúc trước, hơn nữa còn hoàn toàn phong ma. Điều đáng sợ nhất là sau khi hoàn toàn phong ma thần tính của hắn còn đạt tới hoàn mỹ.
Khai Đạo!
Thần tính hoàn mỹ!
Đương nhiên Tháp gia không thể trấn áp được nữa.
Không đúng, phải nói là bây giờ Tháp gia cũng không dám trấn áp, vì hiện tại Diệp Quân thật sự không nhận cả người thân, nếu nó cưỡng ép trấn áp thì chắc chắn hắn sẽ chém luôn cả nó.
Vì thế nó lựa chọn mặc kệ.
Trên bầu trời, tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, lệ khí và sát ý trên người lấy hắn làm trung tâm lan ra khắp chân trời xung quanh như những cơn sóng, chưa bao lâu thời không trong phạm vi mấy trăm vạn trượng đã biến thành một biển máu.
Sát ý ngút trời!
Lệ khí ngút trời!
Bên ngoài biển máu có vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang sợ hãi nhìn chăm chú vì sát ý và lệ khí kia có thể ảnh hưởng đến cả bọn họ.
Không có cao thủ nào dám đến gần khu vực Diệp Quân đang đứng.
Lúc này có thể nói sắc mặt của Kính Thần và Thiên Phù Thần ngày càng nặng nề hơn, vì bọn họ phát hiện từ khi bắt đầu chiến đấu với Diệp Quân đến bây giờ, thực lực của hắn lúc này đã mạnh gấp mấy lần rồi!
Gấp mấy lần!
Càng đánh càng mạnh!
Điều này thật sự khiến bọn họ thấy khó tin.