Minh Quân rơi vào im lặng.
Bởi nếu hai người kia thật sự có mười phần thần tính thì văn minh Sâm Lâm không thể xem thường.
Đã là cường giả cấp bậc đó thì không ai dám coi khinh cả.
Bỗng Triệu thành chủ nói: “Nhưng ta nghĩ họ không đến mười phần thần tính”.
Minh Quân nhìn sang: “Vì sao nói vậy?”
Triệu thành chủ hạ giọng: “Vũ trụ này từ trước đến giờ chỉ mới có một người đạt đến cảnh giới ấy là Thần Nhất, nhưng ông ta đã chết rồi. Thời đại chúng ta không có ai không biết về Thần Nhất, nhưng hai người kia thì ta chưa từng nghe thấy nên đã cố tình đi điều tra, kết quả vẫn không được gì. Nếu bọn họ thật sự có mười phần thần tính thì đã sớm nổi danh toàn vũ trụ rồi mới phải”.
Minh Quân hỏi ngược lại: “Nhưng nếu không thì Diệp Quân lấy gì để chống lại văn minh Sâm Lâm chúng ta?”
Triệu thành chủ ngẫm nghĩ: “Có lẽ vì hắn ngu”.
Minh Quân nhíu mày: “Ngu?”
Triệu thành chủ gật đầu: “Phải. Hắn hoàn toàn không biết gì về văn minh Sâm Lâm, trong nhận thức của hắn thì chín phần thần tính đã là cường giả tuyệt đỉnh, vậy nên hắn mới không xem văn minh Sâm Lâm ra gì. Chưa kể hắn còn rất trẻ, chưa tới ba mươi, lại còn là con cháu trong nhà toàn người mạnh, khó tránh khỏi kiêu ngạo”.
Minh Quân nhìn ông ta: “Ông từng tiếp xúc với hắn rồi à?”
Triệu thành chủ ngẩn người.
Minh Quân điềm tĩnh nói tiếp: “Hắn có thể dẫn đầu một nền văn minh thì làm sao có thể nông cạn như ông nói? Hắn có thể không biết sức mạnh thật sự của văn minh Sâm Lâm, nhưng chắc chắn biết chúng ta có cường giả mười phần thần tính, đã vậy mà còn dám đối đầu thì một là hỏng não, hai là không hề biết sợ…”
Ông ta liếc nhìn Triệu thành chủ: “Ông cho rằng hắn là loại thứ nhất sao?”
Sắc mặt Triệu thành chủ trở nên khó xem, không dám phản bác. Minh Quân tiếp tục: “Trong hai người mà ông nói kia, chắc chắn có một người là cường giả mười phần thần tính, hoặc thậm chí là cả hai”.
Triệu thành chủ tỏ vẻ khiếp sợ: “Cả hai ư?… Không thể nào chứ…”
Minh Quân chỉ hỏi lại: “Vì sao không thể?”
Triệu thành chủ: “Nếu vậy thì họ đã không vô danh đến thế”.
Minh Quân lắc đầu: “Họ không nổi danh nên ông tự động cho rằng họ không phải mười phần thần tính à?”
Triệu thành chủ cứng họng.
Minh Quân lại nói: “Còn nữa, ông có bết vì sao chủ tử ông lại lựa chọn đi theo văn minh Quan Huyên không?”
Triệu thành chủ hạ giọng: “Ta nghĩ đầu óc cô ta có vấn đề”.
Minh Quân lắc đầu: “Có vấn đề là ông mới đúng”.
Triệu thành chủ: “…”
Minh Quân: “Chủ tử của ông biết một ít về lai lịch của văn minh Sâm Lâm nhưng vẫn lựa chọn theo bên kia là vì sao? Vì cô ta cho rằng văn minh Quan Huyên có thể đối chọi với chúng ta”.
Nói đến đây, ông ta nhếch mép: “Phải thừa nhận, ta bắt đầu có hứng thú với văn minh Quan Huyên này rồi đấy”.