Sau khi Diệp Quân đi vào tinh môn, Tuế Tuế nhẹ nhàng nói: “Duyên…”
Thì ra không phải chỉ có tùy duyên mà còn có thể cầu duyên.
Tuế Tuế lắc đầu cười: “Một kiếm tu thú vị”.
Nói xong cô ta lại nhìn Diệp Quân nơi xa: “Chờ một chút”.
Xa xa, Diệp Quân đang chuẩn bị vào tinh môn chợt dừng lại, hắn quay lại nhìn Tuế Tuế, cô ta xòe tay, thanh bội kiếm trong tay cô ta bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Tuế Tuế nói: “Cho ngươi mượn đấy, dùng xong thì trả cho ta”.
Diệp Quân nhìn Tuế Tuế, không từ chối, cầm kiếm của Tuế Tuế lên. Kiếm rất bình thường, là một thanh thiết kiếm nhưng khá nhẹ, không được làm từ chất liệu đặc biệt gì, cũng không có công năng gì đặc biệt.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi như nghĩ tới điều gì, hắn lại hỏi: “Trước đây khi ở ngoài ta nghe nói quan chấp hành đứng đầu nền văn minh Thiên Hành đời này rất mạnh, có phải vậy không?”
Tuế Tuế gật đầu: “Rất yêu nghiệt, ngoài quan chấp hành đứng đầu Phục Võ ra thì người ấy là mạnh nhất. Còn người ấy và Phục Võ ai mạnh hơn ai thì ta không biết”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nền văn minh Thiên Hành có tổng cộng bao nhiêu quan chấp hành đứng đầu vậy ạ?”
Tuế Tuế đáp: “Thêm ta nữa là năm người”.
Diệp Quân sửng sốt: “Ít vậy ư?”
Tuế Tuế cười: “Muốn trở thành quan chấp hành đứng đầu là rất khó”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ từ trước đến nay nền văn minh Thiên Hành chỉ có năm quan chấp hành đứng đầu.
Lúc này, Tuế Tuế chợt nghiêm túc: “Thật ra, ta cũng rất mạnh đấy”.
Diệp Quân giật mình rồi cười bảo: “Ta đã nhìn ra rồi”.
Tuế Tuế nhoẻn miệng cười: “Cố lên”.
Diệp Quân cười: “Được”.
Nói xong hắn giơ kiếm trong tay lên: “Đa tạ kiếm của người, ta cũng có một thanh kiếm, sau này có cơ hội cũng sẽ cho người mượn chơi”.
Tuế Tuế gật đầu: “Được”.
Diệp Quân không nói gì nữa, xoay người đi vào tinh môn.
Nhìn Diệp Quân biến mất trong tinh môn, Tuế Tuế khẽ cười, xoay người rời đi.
…
Sau khi Diệp Quân đi qua tinh môn thì tới một vùng tinh không vô tận, ngẩng đầu nhìn lên, tinh không như một vực sâu cực lớn, ánh sao mờ mịt, bốn phía tĩnh lặng như tờ.
Diệp Quân trở nên cảnh giác.
Hiện giờ hắn đã không còn coi thường cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu này nữa, mà hắn cũng không dám coi thường, bởi vì thật sự là một kiếp nạn.
Lúc này Diệp Quân nhìn về phía trước, cuối tầm mắt hấn có một ngôi sao chợt lóe, sau đó ngôi sao ấy bay qua thời không, xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh sao tản đi, một người đàn ông bước ra.