Lúc này, trong mắt Úc Nhất Triều bắn ra hai lôi quang màu đỏ.
Bùm!
Sau tiếng nổ vang đội, Úc Nhất Triều và Diệp Quân đồng thời lùi lại, xung quanh, vô số lôi quang và kiếm quang không ngừng phóng ra tứ phía, vô cùng kinh người!
Hai người đều lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại, Úc Nhất Triều nhìn Diệp Quân phía xa, xoè tay ra…
Ầm!
Một ngọn lôi diệm phóng lên trời từ lòng bàn tay cô ta, trong nháy mắt thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng bỗng chốc biến thành màu đỏ đậm.
Diệp Quân nhìn lôi diệm đó mà nhíu chặt lông mày, hắn nhẩm niệm, cả người hoá thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tiếng khí nổ sắc bén đột nhiên vang lên, trong tích tắc, một thanh kiếm đã bay đến trước mặt Úc Nhất Triều.
Thấy thanh kiếm đó tới gần, trong mắt Úc Nhất Triều hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta hét lên một tay, tay phải cầm lôi diệm rồi ấn mạnh về phía trước.
Trong nháy mắt, thời không mấy nghìn trượng đều biến thành biển lửa.
Rất nhanh, trong mắt mọi người, từng luồng kiếm quang và lôi quang đã đan chéo vào nhau trong biển lửa, giao chiến vô cùng kịch liệt.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, người bình thường vốn chẳng thể nhìn thấy bản thể thật sự của họ, chỉ nhìn thấy tàn ảnh mờ ảo, còn có vô số kiếm quang và lôi quan kia.
Vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đều quan sát trận chiến giữa biển lửa ấy, tốc độ của Diệp Quân và Úc Nhất Triều càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng lôi và tiếng kiếm, không thấy tàn ảnh nữa. Trên hư không, An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân và Úc Nhất Triều phía dưới, với thực lực của bà đương nhiên có thể nhìn rõ hai người, vẻ mặt bà bình tĩnh, trên mặt không có chút dao động nào.
An Vương cũng nhìn hai người, ánh mắt vẫn luôn hướng về Diệp Quân.
Đánh đến bây giờ, bà ta phát hiện Diệp Quân vẫn chưa sử dụng thế mạnh của mình.
Cũng chưa dùng đến thần kiếm tuyệt thế đó.
Bà ta biết nếu Diệp Quân dùng thanh kiếm đó thì Úc Nhất Triều chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Lúc trước bà ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của thanh kiếm đó, cảnh giới của Diệp Quân khi đó yếu như kiến, nhưng lại có thể đấu được với Thần Quân là hoàn toàn nhờ vào thanh kiếm đó.
Diệp Quân là kiếm tu, nếu dùng thanh kiếm đó thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa sử dụng.
Vì sao?
An Vương cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Bùm!
Lúc này, một luồng lôi quang màu đỏ bỗng phóng lên trời từ phía dưới, nhưng trong nháy mắt đã bị một luồng kiếm quang chém vỡ, sau đó trong mắt mọi người, từng luồng kiếm quang lại chém về một chỗ.
Đột nhiên, thiên địa vang lên từng tiếng nổ kịch liệt, sau mỗi tiếng nổ vang đều sẽ có một lôi quang lui lại phía sau.
Trong lôi quang đó chính là Úc Nhất Triều!
Sau khi Úc Nhất Triều lùi lại mấy trăm trượng, cô ta vừa dừng lại đã có một kiếm quang phóng tới.