Một trăm triệu linh nguyên dĩ nhiên có sức hút vô cùng lớn.
Nếu có được một trăm triệu linh nguyên, vạn năm sau cũng không cần phải đau đầu về việc tu luyện.
Thế nên vài thiên tài và yêu nghiệt có danh tiếng trong Chân vũ trụ rất phấn khích, không chỉ họ dao động mà một số lão quái vật cũng rất hào hứng, nhưng biết thế nào được khi vũ trụ Quan Huyên cũng rất mạnh, những người lớn tuổi đều không dám can thiệp.
Dù có dám nhúng tay vào, cũng không dám đến thẳng vũ trụ Quan Huyên.
Bên vũ trụ Quan Huyên, mấy thiên tài như Tào Bạch ở Kiếm Tông cũng đã lần lượt đứng ra.
Dĩ nhiên họ sẽ không để một mình Diệp Khải gánh vác mọi thứ.
Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên vẫn chưa chết đâu.
Ở một nơi nào đó có hai người đang chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.
Chính là Nguyệt Hoàng và Tín công chúa.
Các thiên tài trong hai gia tộc này cũng đang ở trong trận chiến.
Nguyệt Hoàng nhìn các thiên tài chiến đấu ở đằng xa, khẽ nói: “Tổng thể thực lực của thế hệ trẻ của chúng ta vẫn không bằng Chân vũ trụ”.
Bà ấy ngừng một chốc rồi lại nói: “Thực lực của những người lớn tuổi cũng không bằng đâu”.
Tín công chúa bình tĩnh nói: “Thế hệ trẻ tạm thời không biết nhưng với các trưởng lão thì vũ trụ Quan Huyên chúng ta không thua kém Chân vũ trụ của họ”.
Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa, Tín công chúa mỉm cười, bà ấy ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương xuất thế, bảo vệ bầu trời, còn các cô cô của thiếu chủ cũng đã đang trên đường đến, Tín công chúa có còn nhớ chuyện trước đó đội quân bí ẩn do An Vương gọi đến đã bị một kiếm tu tuyệt thế ngăn lại không?”
Nguyệt Hoàng nhíu mày: “Là ai thế?”
Tín công chúa cười nói: “Ta nghe ngóng được là một trong các cô cô của thiếu chủ, đối phương không xuất hiện, chỉ bảo vệ trong âm thầm”.
Nguyệt Hoàng khó hiểu: “Tại sao không xuất hiện?”
Tín công chúa mỉm cười nói: “Những người này chỉ đánh nhau với cường giả tuyệt thế, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú với thần linh. Sở dĩ lần này nhà họ Dương vội vàng xuất hiện là vì vấn đề trong nội bộ Dương tộc, bọn họ muốn khiến thiếu chủ nhận tổ quy tông, người nhà họ Dương nhưng lại mang họ Diệp, chắc chắn họ sẽ không đồng ý”.
Nguyệt Hoàng im lặng không nói.
Bà ấy cũng từng nghe nói đến chuyện nội bộ của Dương tộc.
Tín công chúa lại nói: “Hơn nữa chúng ta vẫn còn một con bài lớn nhất”.
Nguyệt Hoàng lại nhìn Tín công chúa, tín công chúa khẽ nói: “Tam Kiếm”.
Nguyệt Hoàng híp mắt: “Họ đều không ra tay trong trận chiến năm đó, lần này họ sẽ đánh chứ?”
Tín công chúa ngẩng đầu nhìn về phía tinh không sâu thẳm, khẽ nói: “Năm đó không ra tay trong trận chiến đó là để khiến viện trưởng phá thần. Mặc dù vậy, khi viện trưởng bị thương nặng, Thiên Mệnh cô nương suýt nữa không kiềm được chôn vùi mọi thứ, vì năm đó viện trưởng ngăn cản nên mới nhịn nhục, đè nén sát khí không ra tay, nhưng sát khí quá nặng, lại không thể đánh nên chiếc váy trắng biến thành màu đỏ”.
Nói rồi ánh mắt bà ấy hiện lên vẻ sợ hãi.
Đã ba ngàn vạn năm rồi nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.