Thần Chủ mỉm cười, vươn tay gõ nhẹ, không gian lại gợn sóng, ngay sau đó, một hình ảnh xuất hiện trước mặt hai người.
Trong một trấn nhỏ, Diệp Quân vừa bước ra khỏi phòng bà nội Lâm Bảo Mỹ, hắn đi tới ngã tư đường.
Lúc này Diệp Quân đang rối rắm, rốt cuộc cứu hay không cứu.
Cứu thì mình sẽ chọc vào A Nan kia, sau đó mình sẽ rơi vào đường cùng, nhưng nếu không cứu…
Cuối cùng, hai người nhìn thấy Diệp Quân vội vàng quay đầu lại, đạp văng cửa phòng.
Bên ngoài hình ảnh, cô gái áo bào trắng quay sang nhìn Thần Chủ bên cạnh, vì trong cửa phòng, cô bé Lâm Bảo Mỹ lớn lên lại giống y hệt Thần Chủ.
Tư Phàm Tịnh nói: “Bài kiểm tra của ngươi ư?”
Thần Chủ lắc đầu: “Không phải”.
Tư Phàm Tịnh nhíu mày.
Thần Chủ cười nói: “Để ta nói vòng vo một lát”.
Tư Phàm Tịnh từ từ nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, cô ta nhíu mày: “Sao lại có thể chứ…”
Thần Chủ nói: “Tịnh tông chủ, Vũ Trụ Kiếp chỉ còn chưa tới mười năm sẽ bùng nổ hoàn toàn, lúc đó sẽ là thời điểm khó khăn nhất, nếu hắn có thể giải quyết Vũ Trụ Kiếp thì đương nhiên là tốt. Nếu không giải quyết được, Ác Đạo lại xuất hiện ở nhân gian, vũ trụ khởi động lại, thế giới đương nhiên lại không có trật tự… Mười năm, ta thay vị sư phụ mới này của ta xin cô thời gian mười năm, được không?”
Tư Phàm Tịnh chăm chú nhìn Thần Chủ: “Không có trật tự, vũ trụ này sẽ càng tốt hơn”.
Thần Chủ mỉm cười nói: “Sư phụ từng nói, nếu vũ trụ này không có chúng sinh thì quá cô độc!”
Tư Phàm Tịnh trầm mặc một lúc lâu, xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người nhìn Thần Chủ: “Sao không ngăn cảm các vị thần nhằm vào hắn?”
Thần Chủ bình tĩnh nói: “Ta ngăn cản cũng không có ích gì, lại như năm đó, nội loạn Thần Điện, sự tham lam của bọn họ đã ngấm tận xương tủy”.
Những người đó trước đây thanh liêm bao nhiêu, bây giờ tham lam bấy nhiêu.
Thần Chủ tuy là Thần Chủ, nhưng không thể trói buộc những vị thần này, không đúng, là ngụy thần.
Tư Phàm Tịnh khẽ gật đầu, không nói tiếp, xoay người biến mất cuối tinh không.
Mười năm!
Cô ta không ngại chờ thêm mười năm.
…
Thần Chủ trầm mặc một lúc lâu, xoay người nhìn sâu vào tinh không, ở nơi đó có một cánh cửa.
Thần Chủ thản nhiên liếc nhìn cánh cửa kia, sau đó quay người rời đi.
Diệp Quân đi theo Mộc Nguyên lên đường tới Âm Dương Giới, trong tinh không mờ mịt, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.
Lúc này, hai đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện hai bên trái phải của hắn, chính là Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán.
Hai người giờ đã có thể ngự kiếm trong tinh không mênh mông.
Bọn họ không cam lòng ở trong Tiểu Tháp, thỉnh thoảng lại đến trò chuyện với Diệp Quân.
Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Sư phụ, người xem tốc độ ngự kiếm của con thế nào?”
Nói xong, cô bé nghiêng người về trước một chút, chỉ trong nháy mắt, cô bé biến thành một luồng kiếm quang xé rách bầu trời, vang lên tiếng xé bén nhọn.