Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, hắn chân thành nói: “Ta không có ý gì khác đâu, ta thật sự không có ý diệt toàn tộc của ông đâu…”
Đại Đế trầm giọng nói: “Cậu bạn, là ta có mắt không tròng, có thể bỏ qua chuyện này không?”
Mình ở thế yếu, lúc nên cúi đầu thì phải cuối đầu.
Diệp Quân lắc đầu: “Không thể!”
Ầm!
Tia kiếm khí trong người Đại Đế chấn động kịch liệt, sau đó thân thể của Đại Đế tan thành tro bụi!
Diệp Quân đứng đó ngẩn người ra.
Một vị Đại Đế tuyệt thế lại bị cô cô giết trong nháy mắt vậy sao.
Không chỉ Đại Đế chết không nhắm mắt mà đến cả hắn cũng cảm thấy chấn động tột cùng.
Giết Đại Đế mà như giết một con gà vậy!
Rốt cuộc cô cô mạnh tới nhường nào?
Diệp Quân chầm chậm ngẩn đầu nhìn trời cao vời vợi, ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong tinh hà vũ trụ xa diệu vợi, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang tĩnh lặng đứng đó, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào.
Chư thiên vạn giới.
Không phải người thân của ta, mà gọi tên ta, đều phải chết!
Rất lâu sau, Diệp Quân thu hồi ánh mắt, hắn lắc đầu cười, sau khi ra khỏi vũ trụ Quan Huyên hắn mới phát hiện bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào.
Cố gắng!
Cha mạnh, là chuyện của cha!
Cô cô mạnh, là chuyện của cô cô!
Ông nội mạnh, là chuyện của ông nội!
Bản thân mạnh mới là chân ái!
Hình như bây giờ mình là người yếu nhất trong gia tộc của mình, thế không được, phải cố gắng mạnh hơn mới được!
Lúc này, Bát Uyển ở bên cạnh bỗng kéo tay áo Diệp Quân, khẽ nói: “Thôn…”
Nghe thế, Diệp Quân vội nhìn Tiểu Tháp ở gần đó: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp khẽ rung một cái, một đạo kim quang phóng ra, thôn làng lập tức xuất hiện ở gần đó.
Bát Uyển vội chạy về phía thôn làng!
Diệp Quân cũng chạy theo, chẳng mấy chốc, hắn đã nghe thấy tiếng khóc của Bát Uyển.
Diệp Quân sững sờ, hắn vội vàng đi tới xem, chỉ thấy Bát Uyển đang ôm con trâu khóc đau khổ.
Trâu chết rồi à?
Diệp Quân tiến tới xem, thấy trên đầu con trâu có một cái lỗ máu.
Diệp Quân trầm mặc, con trâu này đã bị đá vụn kia văng trúng!
Con trâu già bất hạnh quá!