Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi bỗng cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh thế đâu, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta sẽ từ từ giày vò ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày, không nhịn được nói: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, ta biết tỷ không thích ta vì chuyện Bát Uyển nhưng nói cho cùng chuyện này là chuyện riêng giữa ta và Bát Uyển, có phải tỷ lo hơi nhiều rồi không?”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm, bây giờ tỷ nhằm vào ta, ân oán cá nhân rất rõ ràng nhưng hai chúng ta gần như không có qua lại nhiều, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến tỷ hận ta đến thế, cho dù giết ta cũng không thể trút hết giận?”
Chấp Kiếm Nhân bỗng đấm một cú vào bụng Diệp Quân.
Bụp!
Diệp Quân văng ra xa.
Nàng ta lại lao đến đấm đá một trận.
Sức của nàng ta vừa đủ, có thể cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng lại không đến mức chết.
Cứ thế, Chấp Kiếm Nhân đánh Diệp Quân một lúc lâu mới dừng lại, lúc này Diệp Quân đã nằm rạp dưới đất, không thể động đậy.
Hắn có cảm giác xương cốt cả người mình đều bị đánh nát.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân nằm rạp dưới đất, cười mỉa, thầm thở dài xoay người rời đi.
Lúc này một người phụ nữ bước đến.
Chính là người phụ nữ bí ẩn.
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ bí ẩn, mặt không cảm xúc: “Sao thế, đến cứu bạn của tỷ à?”
Người phụ nữ bí ẩn nhíu mày: “Từ Kính, muội ăn phải thuốc nổ hả?”
Chấp Kiếm Nhân cười nhạo nói: “Từ Nhu, có phải tỷ đã ngủ với hắn rồi không?”
“Hả?”
Từ Nhu tức giận chỉ vào Chấp Kiếm Nhân: “Có phải muội đọc nhiều sách đồi trụy của đại tỷ quá rồi không thế? Hả?”
Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, không nói gì chỉ xoay người bỏ đi.
Từ Nhu tức giận không thôi, ngực phập phồng lên xuống, run rẩy.
Một lát sau, Từ Nhu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ấy cúi người xuống đỡ Diệp Quân ngồi dậy, sau đó lấy một viên đan dược ra cho vào miệng hắn.
Một lúc lâu sau, cơ thể Diệp Quân đỡ hơn rất nhiều.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu trước mặt, người phụ nữ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc sau đầu, cuối cùng được buộc bằng một dải màu tím, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, làn da trắng như tuyết, đôi mắt dịu dàng như nước, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Từ Nhu cười nói: “Đỡ hơn chưa?”
Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối”.
Từ Nhu lắc đầu: “Gọi ta là Từ Nhu thôi”.
Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Từ Nhu”.