Máu tươi phun trào!
Diệp Quân cất nhẫn không gian của gã trai vào rồi quay người rời đi.
Đầu của gã trai trợn tròn mắt trên đất, ánh mắt không thể tin được!
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Sao bỗng dưng lại ra tay giết người?”
Diệp Quân thản nhiên đáp: “Ta tha cho hắn một mạng nhưng hắn lại lấy oán báo ơn, đánh lén ta, muốn giết ta. Người kính ta một trượng thì ta kính người một trượng! Nếu người không kính ta, sao ta phải kính người?”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân tới tầng thứ ba.
Trong tầng thứ ba, Diệp Quân ngồi xếp bằng rồi lấy nhẫn không gian ra xem, chính là nhẫn không gian của người ở tầng thứ tư!
Trong nhẫn không gian lại có đến hơn hai trăm vạn kim tinh!
Hai trăm vạn!
Cộng với số trước đây hắn có thì bây giờ hắn đã có một nghìn hai trăm vạn kim tinh!
Đối với hắn đây thật sự là một khoảng kếch xù!
Nhưng vẫn chưa đủ!
Đúng lúc này, một chàng trai bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Diệp Quân đang định ra tay thì chàng trai nói: “Đợi đã!”
Diệp Quân nhìn chàng trai, y mặc một bộ đồ trắng, vẻ mặt hơi đề phòng!
Chàng trai trầm giọng nói: “Huynh chính là kiếm tu đã một mạch đi hết bảy tầng kia đấy à?”
Diệp Quân hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Huynh biết ta à?”
Chàng trai cười nói: “Vừa nãy có người thông báo cho ta biết! Nói kiếm của huynh cực nhanh, bảo ta phải cẩn thận!”
Diệp Quân im lặng.
Chàng trai cười nói: “Kiếm tu ở Trung Thổ Thần Châu rất hiếm, lần đầu ta gặp kiếm tu mạnh như huynh đấy. Tuy ta biết có lẽ mình không phải là đối thủ của huynh nhưng vẫn muốn xem thử kiếm của huynh nhanh đến đâu!”
Diệp Quân gật đầu: “Thế ta sắp ra tay đây!”
Chàng trai gật đầu: “Mời!”
Diệp Quân bỗng biến mất, cùng lúc đó, trong tay chàng trai cũng xuất hiện một thanh phi đao, sau đó, một đạo ánh sáng lạnh lẽo loé lên.
Keng!
Cùng với một âm thanh thanh thuý vang lên, một thanh kiếm chĩa thẳng vào giữa ấn đường của chàng trai, còn sau lưng Diệp Quân thì thanh phi đao kia vừa rơi xuống đất.