Nhị Nha nhìn Diệp Quân, cười nói: “Muốn cải thiện thể xác hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Nhị Nha hỏi: “Có lợi ích gì không?”
Diệp Quân đã có chuẩn bị trước, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đặt vào tay Nhị Nha, trong chiếc nhẫn đều là kẹo hồ lô.
Nhị Nha nhếch môi, cô bé sờ vào cơ thể Diệp Quân, sau đó nói: “Rất cường tráng nhưng vẫn chưa đủ”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Cái gì không đủ?”
Nhị Nha nói: “Không đủ mạnh, bây giờ ngươi vẫn không thể chịu được máu của ta”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không đến nỗi thế chứ?”
Nhị Nha kiễng chân lên vỗ vai Diệp Quân: “Cháu trai, ngươi còn quá non trẻ”.
Diệp Quân sầm mặt, hắn do dự một lúc, sau đó nói: “Nhị Nha cô nương, ngươi có thể gọi ta là Diệp Quân hoặc Tiểu Quân”.
“Tiểu Quân?”
Nhị Nhã khẽ gật đầu: “Được rồi, cháu trai”.
Diệp Quân cạn lời.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Cơ thể ngươi vẫn chưa đủ mạnh, nếu hấp thụ máu của ta sẽ không chịu nổi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Bây giờ cơ thể ta đã rất mạnh rồi”.
Nhị Nha bình tĩnh nói: “Ta thử xem?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nhị Nha đánh một quyền vào ngực Diệp Quân.
Bốp!
Diệp Quân bỗng chốc văng ra xa cả ngàn vạn trượng, vừa dừng lại cơ thể hắn đã nứt toác, máu bắn tung tóe.
Diệp Quân ngơ ngác.
Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Ta vẫn chưa đánh hết sức”.
Diệp Quân cười khổ, sức mạnh của Nhị Nha cô nương quả thật khá đáng sợ, nếu cô bé đánh hết sức, chỉ sợ mình sẽ bị một đòn này làm cho tan nát.
Nhị Nha lại nói: “Đi thôi, dẫn ngươi đến một nơi”.
Nói rồi cô bé xoay người đi.
Diệp Quân vội vàng đi theo.
Không lâu sau, Nhị Nha dẫn Diệp Quân đến một tinh không yên tĩnh, cô bé xoay người nhìn Diệp Quân: “Muốn cải thiện thể xác sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nhị Nhã cong môi cười: “Có một cách, ngươi có muốn thử không?”
Diệp Quân hỏi: “Cách gì?”
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Chịu đánh”.