Diệp Quân vội hỏi: “Thế nào?”
Ám U hạ giọng: “Võ lão không đến, hơn nữa chúng ta phát hiện đối phương không bình thường”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Lý Bán Tri nhíu mày.
Ngay cả Tiên Bảo Các cũng gặp vấn đề nội bộ?
Đáng sợ thật!
Ám U: “Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ngay cả ông ta cũng không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Nếu ngay cả Trụ giới cũng gặp chuyện thì Tiên Bảo Các đã không còn là nơi an toàn.
Diệp Quân đang trầm tư suy nghĩ thì thấy đường hầm thời không nơi xa bỗng vỡ nát, để một luồng sức mạnh kinh khủng ùa ra.
Ám U biến sắc, bước tới vung tay lên. Thời không bốn phía sụp đổ, mọi người đã xuất hiện ở một vùng tinh không khác.
Đứng cách đó không xa chính là một đội ngũ hơn trăm người.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên.
Ám U thấy người này thì sắc mặt kém hẳn đi: “Thiếu chủ, họ chính là Võ Thần Vệ đến tiếp ứng chúng ta”.
Võ Thần Vệ?
Diệp Quân lẳng lặng quan sát người đi đầu.
Quả nhiên đã phản bội.
Hắn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ Tiên Bảo Các vô dụng đến vậy sao?
Người đàn ông cũng nhìn hắn: “Giữ chúng lại!”
Không hề nhiều lời vô nghĩa.
Các Võ Thần Vệ đứng sau ông ta toan ra tay.
“Ai dám dụng vào Thiếu các chủ?!”
Bỗng có một tiếng rống phẫn nộ vọng tới từ trong lòng vũ trụ khiến tinh hà run rẩy.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tàu tinh không khổng lồ chừng trăm nghìn trượng xé toạc thời không bay ra.
Đứng ở đầu là một ông lão.
Võ lão!
Đi theo sau con tàu lại là mấy trăm chiếc tàu to lớn khác.
Rắc rắc!
Thời không bốn phía nứt toác trong nháy mắt, để vô số khí tức khủng khiếp ùa ra. Sau đó, mấy trăm nghìn cường giả mặc giáp tím xuất hiện, khiến tinh hà chấn động kịch liệt.
“Tham kiến Thiếu chủ”
Bọn họ đồng loạt quỳ một gối xuống: “Chúng ta hộ giá chậm trễ, xin được dập đầu, mong Thiếu các chủ thứ tội!”