Tô Tử cười ngọt ngào: “Tôi tha thứ cho anh”.
Nhìn cô gái trước mặt, trong lòng Diệp Quân bỗng thấy hơi phức tạp, đúng như Chân tỷ nói, trước đây hắn đúng là quá tồi tệ.
Đều là lỗi của huyết mạch phong ma!
Huyết mạch phong ma: “Ta có thể giết chủ không?”
Diệp Quân chủ động nắm tay Tô Tử, cười bảo: “Dẫn cô đến một nơi”.
Tô Tử tò mò: “Nơi nào?”
Diệp Quân trả lời: “Câu lạc bộ Vô Biên!”
Tô Tử chớp mắt, không nói gì.
Diệp Quân véo nhẹ mặt Tô Tử, cười bảo: “Đang suy nghĩ gì vậy? Tôi đến đó để tìm người”.
Tô Tử cười đáp: “Được!”
Hai người lên xe của thư ký Tô Tử, ngồi ở hàng ghế sau, Tô Tử ôm cánh tay Diệp Quân, dựa đầu vào vai hắn, khẽ nói: “Khoảng thời gian này không biết vì sao tôi luôn cảm thấy rất hoang mang”.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, Tô Tử nói tiếp: “Tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó bỗng không liên lạc được với anh nữa”.
Diệp Quân nói: “Không đâu”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười: “Không có chuyện đó đâu”.
Tô Tử khẽ mỉm cười: “Ừm”.
Diệp Quân cười, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì.
Nửa giờ sau, hai người đến câu lạc bộ lớn nhất Yến Kinh: Câu lạc bộ Vô Biên.
Câu lạc bộ Vô Biên ở đây còn phát triển hơn ở thành phố Bạch Vân, cả tòa nhà đều là của câu lạc bộ Vô Biên, ngoài cửa còn có mấy chục người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa…
Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Quân lắc đầu cười, Vô Biên Chủ thật biết chơi.
Diệp Quân kéo Tô Tử đi về phía câu lạc bộ, vừa đi tới cửa, một người phụ nữ xinh đẹp đã ra chào đón, cô ta hỏi: “Hai người có hẹn trước không ạ?”
Diệp Quân nhíu mày: “Hẹn trước?”
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ xinh đẹp do dự rồi hỏi: “Anh à, không có hẹn trước thì không có chỗ ngồi đâu ạ”.
Diệp Quân hỏi: “Còn cách nào khác không?”
Người phụ nữ xinh đẹp lắc đầu.
Diệp Quân hơi cạn lời.
Tô Tử bỗng nói: “Chúng tôi sẽ làm thẻ hội viên!”
Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Dù là thành viên cũng vẫn phải hẹn trước ạ”.
Tô Tử nhíu mày.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Ông chủ của các cô có ở đây không?”
Nghe thấy Diệp Quân hỏi vậy, người phụ nữ xinh đẹp nhìn hắn, không lên tiếng.