Diệp Quân ngập ngừng hỏi: “Tiền bối, hình như tu vi của tiền bối không bị trấn áp?”
Bà lão thản nhiên đáp: “Không!”
Diệp Quân nghi hoặc: “Thế còn chúng ta?”
Bà lão nói: “Các ngươi quá yếu”.
Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Bà lão nhìn Diệp Quân và Nguyệt Già, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói gì thêm.
Diệp Quân tức thì đề phòng, lại chợt liên tưởng đến điều gì, sắc mặt hắn thay đổi. Bà lão cũng đã nhận ra, bèn cười cười: “Đoán ra rồi?”
Sắc mặt Diệp Quân vô cùng khó coi: “Phong ấn nơi này là do Chân Thần để lại, nhưng nó không có công năng áp chế tu vi của người ở trong đó, nếu ta đoán không sai, chính bà đang áp chế tu vi của bọn ta”.
Bà lão bật cười, nhưng nụ cười âm trầm cực điểm: “Thật thông minh”.
Diệp Quân nhìn bà lão, nói: “Vừa rồi bà hỏi ta nhiều như thế là muốn biết ta có phải người của chủ nhân bút Đại Đạo hay người của Chân Thần không, đúng chứ?”
Bà lão cười cười: “Ngươi không thể là người của Chân Thần, vì ngươi không phải là thần linh vũ trụ, điều thực sự khiến ta băn khoăn là, ta sợ ngươi là người mang thiên mệnh. Người mang thiên mệnh được khí vận Thần Đạo của mình che chở, nếu ta dám đoạt xá ngươi, dù thành công thì chủ nhân bút Đại Đạo cũng sẽ không bỏ qua cho ta, may thay, ngươi lại không phải là người mang thiên mệnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Quả thực ta không phải là người mang thiên mệnh, nhưng ta là người của Thiên Mệnh”.
Bà lão nheo mắt: “Người của Thiên Mệnh?”
Diệp Quân lắc đầu: “Thôi, coi như hôm nay Diệp Quân ta đây thua rồi. Bà muốn đoạt xá thì cứ việc, mau lên chút”.
Hắn đã nói sẽ không dựa dẫm vào cô cô, đàn ông đích thực, nói lời phải giữ lời.
Bà lão cười nói: “Không vội, mấy nghìn vạn năm qua, ngươi là người sống đầu tiên ta gặp, cho nên tâm sự chút cũng không sao”.
Diệp Quân thản nhiên nói: “Nhân vật phản diện thường chết vì nói nhiều, bà chắc chứ?”
“Ha ha ha”.
Bà lão đột nhiên phá lên cười ha hả: “Chết vì nói nhiều? Ngươi nói kể cũng đúng, nhưng ngươi có biết ta là ai không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Bà lão nhìn Diệp Quân chòng chọc: “Từ thượng cổ đến nay, vũ trụ từng sản sinh vô số thần linh vũ trụ, trong số đó có chín thần linh vũ trụ mạnh nhất. Năm xưa, họ được gọi là Cửu Thần, Chân Thần đứng đầu, nhưng rồi nàng ta giết chết sáu vị, chỉ còn lại Tam Thần, mà ta đây, chính là một trong Tam Thần còn sống…”
Nói đoạn, bà ta chậm rãi đứng lên, một khí thế ngập trời từ bên trong người bà ta tràn ra. Bà ta nhắm mắt lại: “Ta từng cắn nuốt hơn vạn luân hồi của các nền văn minh vũ trụ, từng một mình kháng cự hơn nghìn lần lôi kiếp vũ trụ, ở thời đại của ta, ta tung hoành khắp chốn, vô địch toàn bộ vũ trụ…”
Nói đến đó, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Đời này, ta chỉ thua hai lần, một là với Chân Thần, hai là thua chủ nhân bút Đại Đạo”.
Diệp Quân do dự giây lát rồi nhắc nhở: “Hiện giờ thời đại đã thay đổi, ta nghĩ, là người hay là thần cũng đều nên khiêm nhường một chút mới tốt”.