Lúc này các Chúng Thần đã có mặt đầy đủ trong Chúng Thần Điện.
Họ đang bàn bạc làm sao để chống lại thư viện Quan Huyên.
Người đứng đầu là Thần Chủ của Chúng Thần Điện, Thần Chủ ngồi trên thần vị, lạnh lùng liếc nhìn Chúng Thần xung quanh: “Chúng ta liều mạng với chúng”.
Liều mạng!
Chúng Thần lặng thinh.
Thư viện Quan Huyên đầu tiên đã tiêu diệt nhà họ Thần, sau đó là khu vực Cổ Hoang, bây giờ lại đánh bại tộc Tiên Linh.
Sao mà liều mạng được?
Trừ khi Thần Nhất sống lại, nếu không bây giờ Chúng Thần Điện không thể đánh lại thư viện Quan Huyên.
Thấy Chúng Thần im lặng, Thần Chủ lại nói: “Thà chết chứ không chịu khuất nhục, không thể cứ đầu hàng thế chứ?”
Đầu hàng?
Các Chúng Thần nhìn nhau, dĩ nhiên họ không muốn đầu hàng.
Gia nhập thư viện Quan Huyên, tuân thủ Quan Huyên Pháp ư?
Việc này còn khó chịu hơn việc giết họ nữa.
Lúc này, một ông lão đứng lên, trầm giọng nói: “Với tình hình bây giờ, chúng ta không có bao nhiêu phần thắng nhưng đầu hàng… mọi người lại chẳng muốn, nếu đã thế thì chỉ có một con đường. Mọi người giải tán, chúng ta mỗi người tìm lối đi cho mình đi”.
Nói rồi ông lão xoay người đi.
Thấy thế, sắc mặt các thần khác đều hơi khó coi.
Bỏ chạy?
Đương nhiên là được, chỉ cần họ trốn thoát thì thư viện Quan Huyên có muốn tìm họ cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng cứ thế mà chạy, sao họ có thể cam lòng được?
Dù sao Thần Giới này đã tồn tại nhiều năm rồi mà.
Lúc này Thần Chủ đứng đầu bỗng nói: “Đánh thì không đánh lại, nhưng không muốn đầu hàng, vậy các ngươi muốn làm sao?”
Các Chúng Thần trong điện nhìn nhau, cuối cùng lần lượt rời đi.
Không lâu sau, cả Thần Điện chỉ còn lại một mình Thần Chủ.
Nhìn Thần Điện không một bóng người trước mặt, Thần Chủ chậm rãi nhắm mắt lại.
Chúng Thần Điện mà trước kia thầy đã tạo ra xem như không còn tồn tại nữa.
Ngay lúc này bỗng có hai người bước đến bên ngoài đại điện.
Chính là Tần Quan và Diệp Quân.
Khi bước vào đại điện nhìn thấy Thần Chủ, Diệp Quân sửng sốt: “Con…”
Thần Chủ mở mắt ra cười nói: “Sư phụ”.
Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên: “Bảo Mỹ?”