Ông lão áo sợi gai do dự một lát, sau đó nói: “Chúng ta có cần ra tay không?”
Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Lý do?”
Ông lão áo sợi gai im lặng.
Lý do!
Huyền tộc có thể ra tay với Diệp Quân nhưng Thái A Thiên không thể tùy tiện ra tay với Huyền tộc, dù sao mọi người cũng đều thuộc nền văn minh Tu La.
Vô duyên vô cớ đánh Huyền tộc, lúc này mình không chiếm được lý, cũng sẽ khiến người dân nền văn minh Tu La tức giận.
Phải biết mặc dù nền văn minh Tu La có đấu đá nội bộ nhưng lúc đấu tranh với người ngoài thì vẫn phải đồng lòng với nhau.
Đoàn kết!
Đây cũng là lý do tại sao nền văn minh Tu La có thể mạnh đến thế.
Thái A Thiên bỗng nói: “Có thông báo cho học sĩ tối thượng không?”
Ông lão áo sợi gai trầm giọng nói: “Học sĩ tối thượng đang ở cấm địa, chúng ta không thể vào đó, hơn nữa Huyền tộc có cường giả trấn giữ… Dĩ nhiên là họ sợ có người đi thông báo cho học sĩ tối thượng”.
Thái A Thiên nói: “Nghĩ cách thông báo cho học sĩ tối thượng… Huyền tộc gài bẫy hãm hại Thái An Thiên ta, dĩ nhiên chúng ta cũng không thể để chúng dễ chịu”.
Ông lão áo sợi gai nói: “Nếu thiếu niên đó đã bị giết…”
Thái A Thiên nhắm mắt lại: “Vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Ông lão áo sợi gai gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
…
Trong hư không bí ẩn nơi nào đó, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn và Nhất Niệm bị ai đó sử dụng thần thông vô thượng ép buộc dẫn đến đây.
Nhất Niệm nhìn sương mù ở đằng xa, sau đó tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Lúc này một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong sương mù.
Người đàn ông mặc một bộ đồ trắng, khí chất bất phàm, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta tự giới thiệu, Huyền Minh”.
Huyền tộc!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có việc gì?”
Huyền Minh cười nói: “Rơi vào nguy hiểm nhưng sắc mặt không đổi, thú vị đấy”.
Dứt lời, gã chậm rãi bước đến chỗ Diệp Quân: “Theo ta được biết, trên người ngươi có bảo vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn đúng không?”
Diệp Quân cười nói: “Thì ra là đến vì thứ này”.
Huyền Minh nhìn Diệp Quân cười nói: “Chết có rất nhiều kiểu, nếu ngươi chủ động giao đồ ra, ta có thể để ngươi chọn cho mình một cách chết, ngươi thấy sao?”
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ngươi đang kéo dài thời gian”.
Huyền Minh híp mắt, Diệp Quân lại nói: “Ngươi đang đợi người à?”
Huyền Minh cười nói: “Sao mà biết được?”