Diệp Quân động tâm niệm, một thanh phi kiếm bay ra.
Phựt!
Một cánh tay của cô gái tóc dài bị chặt văng!
Máu tươi phun ra như suối!
Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chằm chằm, không kêu la một lời!
Diệp Quân thản nhiên hỏi: “Ai sai khiến cô tới đây?”
Cô gái tóc dài không lên tiếng!
Vù!
Lại một tiếng kiếm bay nữa vang lên, một thanh phi kiếm nữa chém lên cánh tay trái của cô ta!
Phựt!
Cánh tay trái của cô ta cũng bị chặt phăng!
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt bình lặng như nước, tay cầm kiếm Hành Đạo kề ngang trước cổ cô ta, bình tĩnh hỏi: “Ai phái cô tới đây?”
Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chòng chọc: “Không biết ai, kẻ đó ra giá năm nghìn vạn kim tinh để ta giết đám người kia, giá họa cho ngươi!”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể liên lạc được với người đó không?”
Cô gái tóc dài lắc đầu: “Không!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cũng không quan trọng!”
Nói rồi hắn xòe tay ra, lấy nhẫn không gian của cô gái đi, nhưng kiếm Hành Đạo vẫn kề giữa trán cô gái tóc dài.
Diệp Quân thấy trong nhẫn không gian vừa hay có năm nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân cất luôn!
Hời quá!
Cô gái tóc dài không nói lời nào mà chỉ nhìn Diệp Quân, bên hai cánh tay cô ta vẫn đang không ngừng chảy máu.
Đúng lúc này, không gian bên cạnh nứt ra, sau đó một ông lão từ từ bước ra.
Cường giả Tiên Bảo Các!
Sau khi ông lão bước ra, ông ta nhìn những thi thể xung quanh rồi lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kể hết mọi chuyện xảy ra cho ông lão nghe.
Nghe Diệp Quân kể xong, ông lão im lặng.
Diệp Quân nhìn ông ta, không nói thêm gì.
Nếu ông lão này cũng là người của phe thế gia và phe tông môn, thế thì hắn chỉ có thể nói, Tiên Bảo Các hết thuốc chữa rồi!
Lúc này, ông lão khẽ lắc đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn ông Phó bên cạnh: “Tiền bối, ông Phó sẽ không bị xử phạt gì chứ ạ?”
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Không!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào cô gái bị chặt tay: “Vậy ta giao cô ta cho tiền bối”.