Nhìn thấy người đến, Nam Cung Tuyết vội chắn trước mặt Diệp Quân, hơi căng thẳng: “Tỷ”.
Người phụ nữ này chính là Nam Cung Hàn – tỷ tỷ của Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Ta nói chuyện với hắn một chút”.
“Không được”.
Nam Cung Tuyết lập tức từ chối, cô ấy nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn: “Tỷ, chuyện này không liên quan gì đến hắn, chính ta đã đánh Tuyết Trần, tỷ muốn trách thì cứ trách ta, đừng liên lụy đến hắn”.
Nam Cung Hàn nhìn Nam Cung Tuyết: “Muội có muốn hắn sống không?”
Nam Cung Tuyết sầm mặt, hơi giận dữ nói: “Tỷ có ý gì?”
Nam Cung Hàn không trả lời cô ấy mà nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta, một mình ngươi thôi”.
Nói rồi cô ta xoay người đi vào trong một căn nhà.
Nam Cung Tuyết siết chặt Diệp Quân.
Diệp Quân vốn dĩ mặc kệ chuyện giữa tộc Nam Cung và Tuyết tộc, nhưng lúc này khi nhìn thấy Nam Cung Tuyết bảo vệ mình như vậy, cộng thêm việc trước đó hai người họ đã từng đồng hành cùng nhau, thế là hắn bỗng có lòng trắc ẩn.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết cười nói: “Ta đi nói chuyện với cô ta”.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, xấu hổ nói: “Ta không nên dẫn huynh đến tộc Nam Cung, để huynh phải bị cuốn vào trong vòng xoáy này, ta…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta đi nói chuyện với tỷ tỷ của cô trước”.
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không nói được gì đâu, tính cách của tỷ ta cực kỳ khó nói chuyện, nếu huynh vào trong đó, chắc chắn tỷ ấy sẽ gây khó cho huynh… chi bằng chúng ta bỏ trốn nhé?”
Vừa dứt lời, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, mình đang nói gì vậy chứ? Đúng là xấu hổ chết mất.
Lúc này cô ấy chỉ ước gì có thể tìm một chỗ chui xuống.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Bỏ trốn hả?
Sao mà lại thành bỏ trốn rồi?
Lúc này, Nam Cung Tuyết bỗng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Ta biết huynh là tán tu, không có lai lịch, lại rất nghèo khó, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chê huynh, sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đến bất cứ nơi nào, huynh đừng lo, ta có thể chịu được khổ, chúng ta có thể cùng nhau làm việc kiếm tiền, ta có thể làm được”.
Mấy lời này xem như đang bày tỏ tình cảm.
Nếu là bình thường, có đánh chết cô ấy cũng sẽ không nói ra những lời xấu hổ như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, cô ấy biết nếu bây giờ không đi thì cô ấy sẽ trở thành con tốt thí trong việc sắp xếp hôn sự của tộc Nam Cung.
Cô ấy không muốn trở thành công cụ của hôn nhân được sắp đặt.
Nói xong hết lời, mặc dù vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai tay run rẩy nhưng cô ấy vẫn can đảm nhìn thẳng vào Diệp Quân.
Nghe Nam Cung Tuyết nói thế, Diệp Quân im lặng một lúc lâu.