Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ngươi yên tâm, ta sẽ không ỷ lại vào ngươi đâu… Nếu có một ngày ta chết, ta chỉ hy vọng trước khi chết, ngươi có thể nói cho ta biết cha mẹ ta là ai… bọn họ là người như thế nào… khụ…”

Máu không ngừng tuôn ra từ trong miệng Diệp Quân, kèm cả một ít thịt nát.



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân cảm thấy toàn thân ấm áp, trong cơ thể có gì đó đang chuyển động.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt anh đã nhìn thấy một gương mặt đẹp tuyệt trần!

Tóc bạch kim!



Là Tịch Huyền!

Diệp Quân hơi sửng sốt: “Tịch Huyền cô nương?”

Tịch Huyền cười hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Ta đang ở?”

Tịch Huyền cười nói: “Vẫn đang ở Huyền Giới, ta thấy ngươi ngất xỉu nên đưa ngươi tới cánh rừng này! Ngươi yên tâm, nơi này an toàn!”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Đa tạ cô đã cứu ta!”

Tịch Huyền khẽ cười: “Chuyện nhỏ!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tịch Huyền cô nương, sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Tịch Huyền lấy một viên kim đan đặt bên miệng Diệp Quân, cười nói: “Uống đan dược này trước đi!”

Diệp Quân há miệng, Tịch Huyền đút đan dược cho hắn, không biết cố tình hay vô ý, ngón tay của Tịch Huyền chạm vào môi hắn. Diệp Quân thì vẫn bình thường, còn Tịch Huyền lại bỗng đỏ mặt.

Sau khi dùng đan dược, Diệp Quân cảm thấy trong người mình rất mát mẻ, thoải mái, đồng thời anh nhận ra được vết thương của mình đang hồi phục với tốc độ cực nhanh!

Diệp Quân hít vào một hơi, hơi hối hận!

Sau này phải thận trọng hơn khi dùng cách đánh chịu bị thương để đổi mạng này!

Đương nhiên, hắn đã hết sự lựa chọn rồi!

Đối diện với thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên, điều hắn có thể làm chính là tỏ ra yếu thế, khiến đối phương lơ là cảnh giác, sau đó tung đòn chí mạng!

Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất!

Nhưng cuối cùng vẫn thấy xứng đáng!

Trận đánh này cũng khiến hắn phát hiện ra mình vẫn chưa đủ, tốc độ vẫn chưa đủ nhanh!

Nếu không phải Lưu Băng kia từ đầu đã hơi khinh thường hắn thì thắng bại thế nào còn chưa biết được!

Vì chắc chắn Lưu Băng kia có át chủ bài và đòn đoạt mạng!

Thực lực vẫn chưa đủ!

Diệp Quân hít sâu một hơi, phải nỗ lực hơn nữa!

Lúc này, Tịch Huyền bỗng cười nói: “Ta đến đây cũng là để lịch luyện! Không ngờ vừa đúng lúc gặp ngươi! Trùng hợp quá đi mất!”

Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, sau đó cười nói: “Tịch Huyền cô nương, đa tạ cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK