Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, người biết Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này không?”
Giọng nói bí ẩn: “Biết!”
Diệp Quân hỏi: “Mạnh không ạ?”
Giọng nói bí ẩn: “Ngươi cứ chờ rồi sẽ biết thôi!”, Diệp Quân im lặng.
Bây giờ trong lòng hắn cũng ngờ vực lắm.
Truyền thừa kiếm tu!
Mình cần không?
Thật ra là không cần!
Vì bây giờ hắn đã có truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng rồi, ngoài ra, trong Kiếm Tông còn có những kiếm tu tuyệt thế như Mộ Thiên Đạo.
Cũng có nghĩa là nếu mình có gì không hiểu về mặt kiếm đạo thì hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi những kiếm tu như Mộ Thiên Đạo. Nhưng An tiền bối vẫn bảo mình tới đây!
Chắc chắn là có nguyên do!
Hơn nữa, nghe ý của tiền bối bí ẩn, hình như bà ấy cũng biết.
Diệp Quân thu hồi mạch suy nghĩ, đi nhanh hơn.
Rất nhanh, Diệp Quân và Tư Thông Thiên đã xuyên qua mấy ngọn núi, tới nơi sâu nhất của núi Táng Thần. Băng qua một sơn cốc, Diệp Quân và Tư Thông Thiên tới một bình nguyên, nơi đây có đến hàng vạn người đang tụ tập, cách đám người này nghìn trượng có một cột đá cao trăm trượng.
Trên cột đá đó có đóng đinh một người phụ nữ!
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài đỏ rực, tóc dài xõa sau vai, mắt ngước nhìn trời.
Nhìn xuống dưới, cách người phụ nữ đó không xa là một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng. Ông ấy nhắm nghiền hai mắt, hai tay đặt lên đầu gối, bên cạnh ông ấy có cắm một thanh kiếm. Thanh kiếm này dài hơn những thanh kiếm bình thường, dài tầm năm thước, chuôi kiếm có buộc một sợi ruy băng đỏ, quấn quanh một chùm tóc.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!
Bên cạnh Diệp Quân, Tư Thông Thiên nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, trầm giọng nói: “Đó chính là kiếm Vĩnh Hằng trong truyền thuyết, đứng đầu trong chư thiên vạn giới, đứng thứ ba trong toàn vũ trụ, chỉ thua thanh kiếm Chấp Pháp của thế giới Hư Chân và kiếm Thanh Huyên của vũ trụ Quan Huyên thôi. Đương nhiên, kiếm Thanh Huyên của Kiếm Chủ Nhân Gian bây giờ chắc đã đạt đến một độ cao mới rồi”.
Diệp Quân nhíu mày, thầm hỏi: “Tháp gia, vì sao không thấy thứ hạng của kiếm Hành Đạo?”
Tiểu Tháp nói: “Kiếm Hành Đạo không màng danh lợi, không thích xếp hạng!”
Diệp Quân đen mặt.
Tháp gia càng ngày càng không nghiêm túc trong việc lừa dối mình rồi.
Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, hắn nhìn người đàn ông trung niên kia. Ông ấy cũng mặc một bộ trường bào đỏ rực, rất tương xứng với người phụ nữ trên cột đá, nhìn kỹ, Diệp Quân phát hiện hình như là áo cưới.
Sau lưng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này có hàng trăm kiếm tu!
Dẫn đầu là một cô gái, trông rất trẻ, mặc một bộ váy dài trắng như mây, tóc buộc sau đầu, để vài cọng tóc mai hai bên, ánh mắt lạnh như băng, trong tay không có kiếm.