Diệp Quân đang muốn nói gì thì hắn bỗng kinh hãi, vì hắn phát hiện sau lưng Phục Võ có gì đó đang bốc cháy.
Đó là Ác Thư.
Hàng vạn ác tự đang ăn mòn thân xác và linh hồn bà ta.
Diệp Quân nhanh chóng rút kiếm Thanh Huyên ra đâm vào cơ thể Phục Võ, khi chạm vào kiếm Thanh Huyên, Ác Thư và hàng vạn ác tự lập tức sợ hãi, vội vàng trốn ra khỏi cơ thể Phục Võ, nhưng đã không kịp nữa, thân xác và linh hồn Phục Võ đang nhanh chóng biến mất.
Quan trọng nhất là bản thân Phục Võ đã có ý nghĩ chết, thế nên bà ta không trấn áp ác huyết và ác niệm đó.
Diệp Quân run giọng nói: “Phục Võ tiền bối…”
Cuối cùng Phục Võ nhìn chằm chằm về hướng thần cảnh Thiên Hành, từng cảnh tượng trước kia lóe lên trong đầu bà ta như ánh sáng.
Nhìn một hồi, bà ta nở nụ cười, nhưng dần dần hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống, chẳng mấy chốc thân xác và linh hồn của bà ta biến mất hoàn toàn, một quả hạch rơi xuống.
Diệp Quân vội nhận lấy quả hạch, nhìn quả hạch đó, hắn sửng sốt.
Không phải là kiếm Thanh Huyên không có tác dụng, mà Phục Võ tiền bối trước mặt đã không muốn sống nữa.
Nhìn quả hạch trước mặt, cảm xúc của Diệp Quân vô cùng phức tạp.
Ngay lúc này phía sau hắn bỗng có tiếng bước chân.
Diệp Quân xoay người lại nhìn, người đến là Tịnh Sơ và Nhất Niệm.
Nhìn thấy Diệp Quân, Nhất Niệm lập tức chạy đến trước mặt hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn.
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Không sao”.
Nhất Niệm cúi đầu nhìn quả hạch trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Phục tỷ…”, vẻ mặt Diệp Quân rất phức tạp, thấp giọng thở dài.
Tịnh Sơ ở một bên khẽ cau mày, nhưng không nói gì, Diệp Quân trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian sẽ không bỏ qua…”, nói rồi hắn nhìn Tịnh Sơ.
Bây giờ người có thực lực mạnh ở cả nền văn minh Thiên Hành chỉ có quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này.
Lặng im một lúc, Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm: “Các ngươi đi theo ta”.
Nói rồi bà ta xoay người đi.
Diệp Quân nhìn quả hạch trong tay, cất nó đi, sau đó kéo Nhất Niệm đi theo.
Tịnh Sơ dẫn Diệp Quân và Nhất Niệm đến trước tổ thạch luân hồi và cây thần Sinh Mệnh, bà ta quay sang nhìn Nhất Niệm: “Đưa tổ thạch và cây thần đi đi”, Nhất Niệm sửng sốt.
Diệp Quân cũng ngơ ngác.
Tịnh Sơ cứ thế nhìn Nhất Niệm, bà ta rất nghiêm túc, Diệp Quân thầm thở dài, quả nhiên là thế.