Phục Võ đi về phía đất tổ Thiên Hành, lúc này Thượng Thần Thiên Huyên chặn trước mặt bà ta.
Phục Võ nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Thượng Thần Thiên Huyên quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Vân: “Bảo Nhất Niệm và Tịnh An đi theo hắn đi”.
Nói rồi bà ta xoay người.
Ầm!
Cơ thể bỗng bốc cháy.
Trong tích tắc.
Ầm!
Linh hồn cũng bắt đầu bị thiêu đốt.
Ngay lúc Thượng Thần Thiên Huyên muốn ra tay, bà ta cảm nhận được gì đó, bỗng xoay người lại, Thượng Thần Thiên Vân ở phía sau bà ta cũng bị thiêu đốt thân xác và linh hồn.
Thượng Thần Thiên Huyên ngạc nhiên.
Thượng Thần Thiên Vân khẽ cười: “Bây giờ trong nền văn minh Thiên Hành chỉ còn lại hai chúng ta là lớn nhất rồi”.
Thượng Thần Thiên Huyên im lặng không nói.
Họ không chống đỡ được thì ai làm đây?
Thượng Thần Thiên Huyên bật cười: “Vậy chúng ta cùng nhau dạy bảo quan chấp hành đứng đầu trước kia”.
Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Được”.
Thượng Thần Thiên Huyên xoay người, một ngọn lửa Thiên Hành bỗng đốt cháy giữa trán bà ta, gần như cùng lúc đó hai người phụ nữ biến mất khỏi đó.
Ầm ầm!
Hai cột lửa lao thẳng đến chỗ Phục Võ.
Sau khi thiêu đốt thân xác và linh hồn, lúc này khí tức hai người phụ nữ đều đạt đến mức cao nhất, không chỉ khí tức, thực lực cũng đạt đến đỉnh cao.
Thời không những nơi hai cột lửa đi qua đều bị tiêu diệt.
Lúc này Phục Võ bỗng giơ tay lên, sau đó đè xuống phía trước.
Rầm!
Hai cột lửa bị trấn áp.
Phục Võ biến chưởng thành quyền, đánh một quyền ra.
Ầm!
Chỉ trong tích tắc hai cột lửa đó bị phá vỡ, hai vị Thượng Thần lập tức lùi về ra cả mười vạn trượng.
Vèo!
Vèo!
Vừa dừng lại, lửa Thiên Hành đang cháy giữa trán hai người bỗng vỡ nát, còn có cả thân xác của hai người cũng thế.
Lúc này hai người chỉ còn lại linh hồn.
Thấy thế sắc mặt các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều trở nên trắng bệch, trong mắt ai cũng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.