“Một trăm hai”.
Có người khác lên tiếng.
Sắc mặt đanh lại, người đàn ông ra giá: “Một trăm rưỡi”.
“Hai trăm!”
Người kia lại tăng lên.
Đối phương phủ kín toàn thân, người ngoài không thấy được chân diện mục ra sao, nhưng từ giọng nói có thể phán đoán là một người già.
Người đàn ông áo đen liếc mắt: “Hai trăm hai”.
Đối phương: “Hai trăm sáu”.
Người đàn ông quét mắt nhìn. Ở đây có tổng cộng mười hai người, nói cách khác, bây giờ ông ta có thể có được chia hơn hai mươi Tổ Mạch.
Hơn hai mươi!
Miễn phí mới là hàng ngon, ông ta bèn không ra giá nữa.
Thấy người đàn ông im lặng, Chu Phạn lên tiếng: “Còn ai nữa không?”
Chỉ nghe một ông lão nói: “Ba trăm”.
Người đàn ông khẽ nheo mắt, trong bụng mừng như trẩy hội, chỉ nghĩ đến chốc nữa sẽ có thêm càng nhiều Tổ Mạch.
Chu Phạn nhìn người bí ẩn kia.
Đối phương nói ngay: “Ba trăm rưỡi”.
Ông lão nhíu mày nhìn sang.
Diệp Quân cũng ngạc nhiên. Ba trăm năm mươi Tổ Mạch là một con số không hề nhỏ, ngay cả người nắm trong tay tài sản của hai nền văn minh như hắn cũng chỉ mới có một nghìn năm trăm cái. Người kia mở miệng đã ra cái giá đó chứng tỏ tài lực không phải dạng vừa.
Thế là lão ta không lên tiếng nữa.
Chu Phạn cười hỏi: “Còn ai nữa không?”
Không ai nói gì.
Thế là cô ta nói với người bí ẩn: “Vật này là của các hạ”.
Người kia cũng dứt khoát đẩy một chiếc nhẫn sang. Chu Phạn thoáng nhìn vào rồi chia số Tổ Mạch bên trong thành mười hai phần bằng nhau.
Diệp Quân nhòm vào chiếc nhẫn bay đến chỗ mình, thấy có hai mươi chín cái bên trong.
Hắn lắc đầu cười khẽ. Vào đây không tốn công tốn sức gì mà thoắt cái đã có hai mươi chín Tổ Mạch trong tay, phải công nhận đã thật.
Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Chu Phạn một cái, thầm tán thưởng cô ta đúng là ghê gớm.
Những người còn lại tuy không lấy được Thần bảo nhưng cũng đều vui vẻ với số Tổ Mạch có được.
Người bí ẩn kia vươn tay thu Thần bảo về.
Bỗng có người đề nghị: “Chư vị, nơi này không đơn giản. Vì lý do an toàn, không bằng chúng ta kết bạn mà đi?”
Chu Phạn: “Ta thấy rất được, chư vị thế nào?”
Những người còn lại gật đầu đồng tình.