Dù người khác có thể đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không thể nghịch chuyển thời gian, cùng lắm là khiến uy lực kiếm kỹ của mình trở nên mạnh hơn một chút mà thôi.
Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, người đàn ông trung niên nhất thời thở dài: “Người có thể nghĩ ra cách này đúng là tài giỏi… Có điều ta thấy hơi nghi ngờ, muốn đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không khó, nhưng làm sao có thể khiến Tuế Nguyệt thoáng chốc trôi qua nhiều năm như thế được?”
Diệp Quân cười nói: “Ta còn có một loại thời không đặc biệt, có thể mượn nó tiến hành chuyển đổi thời gian”.
Dù người đàn ông rất tò mò, nhưng cũng không hỏi lại.
Nếu hỏi lại thì thật sự rất mất lịch sự.
Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào vậy?”
Người đàn ông cười đáp: “Ta tên Lý Toại Phong, là một kiếm tu”.
Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối cũng bị Đại Đạo trấn áp ở nơi này à?”
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối có biết một nữ kiếm tu không?”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, sau đó rạch nhẹ một cái, kiếm khí thể hiện thành bức tranh vẽ Cơ Tiểu Kiếm.
Thấy bức tranh vẽ Cơ Tiểu Kiếm, Lý Toại Phong gật đầu: “Cô ta từng đến đây”.
Diệp Quân hỏi: “Cô ta thắng tiền bối à?”
Lý Toại Phong cười đáp: “Cũng không thể nói như thế được, chỉ có thể nói là ta không làm gì được cô ta, nhưng cô ta cũng không làm gì được ta, vì thế cô ta đi tới Trọng Thiên thứ ba”.
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.
Lý Toại Phong quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Dù ngươi chỉ có cảnh giới mười phần thần tính nhưng lại dám đến nơi này, đúng là không đơn giản”.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta cố tình đến đây để rèn luyện bản thân”. . 𝖳hử đọc 𝒕r𝐮𝑦ệ𝒏 khô𝒏g q𝐮ả𝒏g cáo 𝒕ại ( 𝖳 𝙍 𝐮 M 𝖳 𝙍 U Y E 𝗡.𝚟𝒏 )
Lý Toại Phong chần chừ một lúc rồi nói: “Người đừng đi tới Trọng Thiên thứ tư, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ”.
Lý Toại Phong cười nói: “Không chỉ về thực lực, vị đạo hữu ở Trọng Thiên thứ tư rất nóng tính, vô cùng khó chịu với người bên ngoài… Không đúng, phải nói là chúng ta đều không thân thiện với người bên ngoài”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”
Lý Toại Phong giải thích: “Mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, mà mỗi thời đại kỷ nguyên đều có rất nhiều tài nguyên, mục đích người bên ngoài đi vào nơi này thật ra là vì cướp tài nguyên…”
Nói đến đây, ông ta đảo mắt nhìn xung quanh với nét mặt phức tạp: “Tài nguyên ở thời đại kỷ nguyên này của ta đã bị cướp sạch rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Với thực lực của tiền bối…”
Nói đến đây, hắn chợt im lặng.
Lý Toại Phong cười: “Nếu là đấu tay đôi, đương nhiên là ta không sợ, nhưng nếu người bên ngoài hợp tác với nhau, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ cướp đi tài nguyên của nơi này thôi”.