Đúng lúc này, cô gái ở nơi xa kia mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, hai chân bật dậy.
Uỳnh!
Khắp tinh không bị nhuộm thành biển máu tràn ngập sát ý và lệ khí.
Cô gái mang theo đôi mắt đỏ quạch, mái tóc đen cũng thành màu máu, trông như sát thần bước ra từ địa ngục.
Sắc mặt Dương Liêm Sương đanh lại.
Cô gái cất giọng vô cảm: “Bị đánh hội đồng?”
Dương Liêm Sương gật đầu.
Cô gái: “Đập chết tụi nó!”
Lời vừa dứt, nàng đã hóa thành một tia sáng đỏ biến mất tăm.
Dương Liêm Sương: “…”
Hệ Ngân Hà.
Tại một gian phòng sang trọng trong tòa cao ốc nọ, có một người đàn ông trung niên vắt chân nằm trên ghế xếp, cầm hờ chai rượu trong tay phải, dùng ánh mắt hứng khởi đánh giá người trước mắt. Đó là một cô gái đang mặc cực ít đồ, chỉ lưa thưa vài miếng vải, độ ít đó ai hiểu được thì hiểu.
Cô ta lắc cái eo, hẩy cái mông, đưa ánh mắt dụ hoặc sang cho người đàn ông rồi lại hẩy một cái.
Hẩy chỗ nào à?
Không dám viết!
Hai mắt sáng như đèn pha, người đàn ông đứng dậy, cũng bắt đầu lên.
Ý là tinh thần vui vẻ lên.
Đúng lúc này, một tăng nhân xuất hiện.
Cô gái thấy người này thì biến sắc, không ngừng lui sang một bên.
Tăng nhân thì không khỏi ngẩn ra khi thấy cô ta trước khi nhắm tịt mắt, chắp tay lại: “Vô Biên… Không ngờ ông lại đổ đốn đến vậy! A di đà Phật! A di đà Phật!”
Vô Biên mất hứng liếc tăng nhân rồi nằm lại xuống ghế, nói: “Tăng Vô, ông không ở lại thư viện Quan Huyên làm Viện chủ mà đến đây làm gì?”
Tăng Vô bước nhanh đến, nói đầy nghiêm trọng: “Vô Biên, Chân vũ trụ đã tuyên chiến toàn diện với vũ trụ Quan Huyên rồi”.
Vô Biên nhún vai thờ ơ: “Thì liên quan gì đến ta?”
Tăng Vô nhíu mày: “Sao lại không có?”
Vô Biên hờ hững: “Ta đã không còn là người của thư viện Quan Huyên nữa”.
Tăng Vô hạ giọng: “Ông từng giúp sức bảo vệ vũ trụ Quan Huyên cơ mà, chẳng lẽ định khoanh tay đứng nhìn nó gặp nạn thật sao?”
Vô Biên vẫn lạnh nhạt: “Tên khốn nạn kia giết sạch đồ đệ ta, việc gì ta phải giúp nó?”
Tăng Vô thở dài: “Ông ấy, thu đồ đệ mà lại thu trúng mấy đứa như thế là sao?”
Vô Biên nhấp một ngụm rượu: “Cô cô của nó cũng suýt nữa lấy mạng ta”.