Bà ấy chỉ cười không nói.
Diệp Quân không khỏi sa sầm mặt, thế này e là có nguy hiểm rồi.
Đúng lúc này, một tiếng thét phẫn nộ nổ ra: “Cút!”
Uỳnh!
Âm thanh mang theo kiếm ý dữ dội lan tràn khắp thời không.
Diệp Quân biến sắc, Mộ Niệm Niệm chỉ vung tay lên, thả ra một tia kiếm ý ngăn kiếm ý của đối phương lại.
“Hử?”
Một giọng nói khẽ vang lên trong điện: “Kiếm tu à?”
Mộ Niệm Niệm cười: “Nghe nói kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông đứng đầu văn minh Thần Đạo, nay ta có hậu bối bất tài, xin mời chỉ giáo”.
Diệp Quân sửng sốt nhìn sang.
Mộ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu: “Vênh mặt lên”.
Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói với bên trong đại điện: “Ta đây vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được!”
Mộ Niệm Niệm: “…”
Diệp Quân vừa dứt lời đã thấy ngay vẻ mặt của Mộ Nhiệm Nhiệm, bèn chần chừ: “Hình như vênh hơi quá rồi ạ?”
Mộ Nhiệm Nhiệm cong môi: “Con thấy sao?”
Hắn cười cười: “Dì bảo sao con nghe vậy”.
Mộ Nhiệm Nhiệm: “Chuẩn bị xong rồi thì vào đánh đi”.
Diệp Quân đờ ra.
Quả nhiên, Mộ Nhiệm Nhiệm vừa nói xong đã thấy cánh cửa gian đại điện bật tung ra. Một thanh kiếm vù vù phóng thẳng tới Diệp Quân, mang theo khí tức kiếm đạo hùng hậu khóa chặt hắn, đồng thời phong tỏa mọi đường lui.
Diệp Quân nhìn nó mà giật nảy mình. Kiếm mạnh quá!
Ít nhất đã là Mệnh Vận Đại Đế rồi!
Hắn không dám xem thường, lập tức bước tới rồi vung kiếm ra.
Đường kiếm ngưng tụ từ ba loại kiếm ý.
Là kiếm ý vô địch mới tinh!
Uỳnh!
Hai luồng kiếm ý vừa va chạm đã nổ tung trong một quầng kiếm quang. Diệp Quân lập tức thối lui cả nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn mới cảm giác được tay phải mình đã tê rần, đoạn ngẩng đầu lên. Một ông lão đang chậm rãi bước tới từ nơi xa, khoác áo bào trắng trên người, râu tóc bạc phơ, mặt mũi tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng quắc đầy tinh thần, cả người tản ra khí thế vô cùng ác liệt.
Là Mệnh Vận Đại Đế!
Lại còn là kiếm tu!
Ông lão vươn tay gọi một thanh kiếm xuất hiện, hỏi Diệp Quân: “Ngươi vô địch?”