Nói đến đây, cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Nghĩ xa quá rồi”.
Diệp Quân cũng cười nói: “Đúng thế”.
Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quân, sau đó nói: “Nói chính sự đi, lần này ta bảo ngươi đến là muốn ngươi giúp ta một chuyện”.
Diệp Quân đáp: “Tỷ nói đi”.
Nhược Mệnh cười hỏi: “Đồng ý ngay luôn à?”
Diệp Quân mỉm cười: “Chuyện có thể làm được chắc chắn ta sẽ không từ chối, chuyện không thể làm được… có lẽ Nhược tỷ sẽ không nhờ ta”.
Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Có phải ngươi muốn đi tới khu vực Tiên Linh không?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Sao tỷ biết?”
Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn muốn dẫn Thanh Đại đi đến khu vực Tiên Linh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Nhược Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi biết vì sao ta bị nhốt ở đây không?”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Vì khu vực Tiên Linh sao?”
Nhược Mệnh gật đầu.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Lúc đầu tỷ không cho ta cứu tỷ là vì không muốn liên luỵ đến ta…”
Nhược Mệnh mỉm cười: “Cứu ta có lẽ không phải chuyện khó với ngươi, nhưng nhân quả của việc này rất nặng nề, không dưng khiến ngươi phải mang nhân quả trên lưng ta sẽ cảm thấy áy náy”.
Diệp Quân muốn nói gì đó thì Nhược Mệnh lại nói: “Lần này đi đến khu vực Tiên Linh, ngươi giúp ta một chuyện, đi tới Tiên Linh Thánh Điện tìm một lão mù…”
“Lão mù?”
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Nhược Mệnh gật nhẹ đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nhược Mệnh mỉm cười nói: “Ông ta sẽ cho ngươi biết ngươi phải làm gì, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ông ta, tóm lại là với sự thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ biết nên làm thế nào”.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn gật nhẹ đầu: “Được”.
Nhược Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ đi tìm lão mù trước, sau đó mới trả Thanh Đại lại cho khu vực Thiên Linh… Còn nữa, đừng đi gặp Thanh Mạt kia, ngươi đừng nhúng ta vào chuyện giữa cô ta và Thần Nhất, đây là một vòng xoáy khổng lồ, còn là một điều cấm ở khu vực Thiên Linh… Đặc biệt là đừng tiết lộ chuyện ngươi là người thừa kế của Thần Nhất”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có lẽ bây giờ bọn họ đã biết rồi…”
Nhược Mệnh lắc đầu: “Không nhanh thế đâu, người ở chỗ bọn họ không hề hứng thú với thế giới bên ngoài, vì thế chuyện của ngươi chắc chắn còn chưa lan truyền đến chỗ bọn họ. Cho nên chỉ cần ngươi không chủ động để lộ, chắc chắn bọn họ sẽ không biết ngươi là truyền nhân của Thần Nhất…”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nhược Mệnh vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống, cuối cùng cô ấy khẽ mỉm cười bảo: “Đi đi!”