Tín Du cũng biết một chút về cô gái trước mặt mình, cô ta là người yêu nghiệt nhất trong đám người trẻ tộc Tu La, nhưng vì thân phận của cô ta năm đó mà mối quan hệ của cô ta và tộc Tu La trước giờ đều không tốt.
Tín Du nói: “Sau này có dự định gì không?”
Tu La Hàn bình tĩnh nói: “Ra ngoài đi phiêu lưu”.
Tín Du do dự, sau đó nói: “Hay là ở lại nền văn minh Tu La đi”.
Tu La Hàn lắc đầu: “Ta muốn ra bên ngoài”.
Trong mắt Tín Du lóe lên vẻ phức tạp: “Cũng tốt, nhưng cô nên nhớ nền văn minh Tu La luôn chào đón cô trở về bất cứ lúc nào”.
Tu La Hàn gật đầu, xoay người rời đi.
Đi được hai bước, Tu La Hàn bỗng dừng lại, cô ta quay đầu nhìn Tín Du nói: “Học sĩ tối thượng, ta cho cô một đề nghị nho nhỏ, nếu nền văn minh Tu La muốn tiến xa hơn thì cần phải tìm một chỗ dựa”.
Tín Du nhíu mày: “Tìm chỗ dựa?”
Tu La Hàn khẽ gật đầu: “Đối với một số người, nền văn minh Tu La giống như kiến bò trên mặt đất, nếu may mắn rơi trên giày của hắn, đi cùng hắn một đoạn đường, cũng có thể chống đỡ được nền văn minh Tu La trải qua mấy chục tỷ năm nữa”.
Dứt lời, cô ta xoay người, lại nhẹ giọng nói: “Giống như trong thế tục, có người phấn đấu cả đời cũng không bằng một câu nói của lãnh đạo: tôi xem trọng Tiểu Vương, mọi người có thể sắp xếp cho cậu ấy…”
Dứt lời, cô ta chậm rãi đi về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở tận cuối chân trời.
Tín Du nhìn theo bóng lưng Tu La Hàn xa dần, không khỏi cảm thấy phức tạp và tiếc nuối.
Tộc Tu La đúng là tạo nghiệt mà.
Bọn họ sinh ra được hai siêu yêu nghiệt trong thời đại này, người trước cũng chính vì chuyện trong tộc mà mất sớm, tuy đã được cật lực giấu kín nhưng người thuộc cao tầng văn minh Tu La như cô ta vẫn biết đến.
Người đó là Tu La Thương, một yêu nghiệt cao cấp hiếm thấy trên đời, tiếc rằng lại xuất thân từ chi thứ như Tu La Hàn chứ không phải con cháu dòng chính, vì vậy vẫn luôn bị vùi dập, chèn ép, cuối cùng bỏ mạng mà không rõ nguyên nhân.
Tín Du có nghe chút ít về chuyện này, nhưng vì học điện tối thượng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của ba đại gia tộc nên cô ta không thể xen vào.
Bây giờ lại có thêm một Tu La Hàn!
Tiếc rằng cũng không xuất thân từ dòng chính, mà mẹ cô ta lại còn bị chính tộc mình bức tử…
Một khi dòng chính không muốn san sẻ quyền lực thì dòng phụ chắc chắn sẽ gặp thảm kịch. Nếu hai tộc trưởng Tu La Tiêu và Tu La Tịnh biết thông minh thì cả tộc Tu La sẽ có thêm mười triệu năm hưng thịnh khi có hai thiên tài kinh khủng như vậy trong tay.
Tín Du một lần nữa lắc đầu trong tiếng thở dài rồi rời đi.
Trong tinh không, Diệp Quân và Kiếm Tu chậm rãi bước đi. Diệp Quân lén nhìn sang, thầm cảm thấy có chút ngưỡng mộ vị đại bá cả đời tiêu dao, chỉ muốn được chết này.
Ông ấy chợt cười nói: “Sức mạnh của cậu đang tăng tiến rất nhanh”.
Diệp Quân cười khổ: “Làm sao con bì được với mọi người…”
Kiếm Tu hỏi lại: “Vì sao phải so sánh với người khác?”