Diệp Quân cau mày xoay người nhìn lại, khi thấy người đó, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Là cô à”.
Người trước mặt không phải ai khác mà chính là Thanh Đại.
Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn không ngờ lại gặp cô ta ở đây.
Đương nhiên hắn vẫn không quên sau khi hồi phục trí nhớ, người phụ nữ này đã thay đổi hoàn toàn.
Hắn không có chút thiện cảm nào với Thanh Đại hiện tại cả.
Thanh Đại nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đến đây làm gì?”
Diệp Quân lạnh nhạt đáp: “Đến xem thử”.
Thấy Diệp Quân hơi không thân thiện, Thanh Đại nhíu mày, nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều mà nhìn thoáng qua Nhị Nha đang liếm kẹo hồ lô bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Thanh Tri: “Bây giờ cô là tộc trưởng của tộc Tiên Linh à?”
Thanh Tri gật đầu: “Phải”.
Thanh Đại im lặng.
Rõ ràng cô ta cũng đã biết chuyện của tộc Tiên Linh.
Một lúc lâu sau đó, Thanh Đại khẽ thở dài: “Tộc Tiên Linh nhờ cả vào cô đấy”.
Thanh Tri thoáng do dự, sau đó hỏi: “Cô có muốn trở về tộc không?”
Thanh Đại lắc đầu: “Ta cảm thấy nơi đó rất xa lạ, không thể trở về”.
Nghe thấy thế, Thanh Tri thầm thở dài, cô ấy biết dù là Thanh Đại này hay là Thanh Mạt trước kia đều đã không còn tình cảm gì với tộc Tiên Linh nữa rồi.
Lúc này, Thanh Đại đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa: “Có thể giúp ta một chuyện không?”
Diệp Quân không hề nghĩ ngợi mà lập tức lắc đầu: “Không thể”.
Thanh Đại nhìn Diệp Quân: “Trước khi ta khôi phục trí nhớ, ngươi đã hứa với ta sẽ không vì tức giận vì ta sau khi khôi phục trí nhớ mà”.
Diệp Quân đáp: “Ta đổi ý rồi”.
Thanh Đại lập tức nổi giận: “Làm thế cũng được à?”
Diệp Quân hờ hững nói: “Thanh Đại cô nương, cô không phải bạn của ta, lúc nói chuyện xin cô chú ý lời nói của mình, nếu không ta sẽ đánh chết cô đấy!”
Trong toàn bộ tộc Tiên Linh, hắn chỉ có thiện cảm với Thanh Tri, vì Thanh Tri không có hành động kiêu căng ngạo mạn, mà ngoài Thanh Tri, khi đối mặt với người khác, toàn bộ người của tộc Tiên Linh đều có một cảm giác hơn người trời sinh.
Kể cả Thanh Đại sau khi hồi phục trí nhớ cũng thế!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Thanh Đại cũng không tức giận mà còn bình tĩnh lại, vì cô ta biết người đàn ông trước mắt là người nói được làm được.
Lúc hắn tốt thì hắn có thể rất tốt.
Nhưng lúc hắn không tốt thì cũng có thể rất không tốt.
Thanh Đại im lặng một lúc lâu sau đó khẽ thở dài: “Chuyện ta cần ngươi giúp có liên quan đến Thần Nhất”.
Diệp Quân cau mày.