Diệp Quân kéo Nhất Niệm lùi về trước lối vào, sẵn sàng tung kiếm Thanh Huyên ra khỏi cơ thể.
Cửa tuy đã bị đóng kín nhưng phá nó là việc quá dễ dàng với kiếm Thanh Huyên, chỉ cần tình huống có gì không ổn thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Nhất Niệm liếc nhìn phần ngực Diệp Quân, tuy không nói gì nhưng lại khiến đốm lửa Thiên Hành trong người hắn run lên.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đưa một người bí ẩn xuất hiện trong tầm mắt. Người này đội nón rộng vành, cả người mờ ảo như sương khói hoặc vong hồn.
Trong tay còn cầm một cây quyền trượng đang sáng lên.
Ai nấy đều nhìn y với vẻ đề phòng.
Người bí ẩn chỉ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Bây giờ là kỷ nguyên gì?”
Không ai hiểu gì hết.
Kỷ nguyên gì là thế nào?
Thấy vẻ mặt họ, người bí ẩn hơi lắc đầu: “Xem ra đã qua rất lâu rồi”.
Đại Tông dè dặt cất tiếng: “Tiền bối là người của văn minh nào?”
Người bí ẩn: “Văn minh Thuật Giả”.
Đại Tông nhíu mày.
Bởi hắn ta chưa từng nghe cái tên này bao giờ.
Cô gái áo trắng và nhóm người đi theo cô ta cũng đều như vậy.
Người bí ẩn chỉ lắc đầu: “Đã mấy chục tỉ năm trôi qua từ ngày hủy diệt, các ngươi không biết về chúng ta cũng là thường”.
Mấy chục tỉ năm?!
Ai nấy nghe mà hoảng hồn.
Văn minh vũ trụ Tu La kéo dài lắm cũng chỉ mới được vài tỉ năm, vậy mà người này nói văn minh Thuật Giả đã bị hủy diệt mấy chục tỉ năm rồi ư?
Sắc mặt Diệp Quân trở nên phức tạp.
Bởi hắn nhận ra bất kỳ nền văn minh nào cũng chỉ như hạt cát trong dòng sông thời gian của vũ trụ.
Người bí ẩn lại nói: “Trước kia từng có ba người đi đến nơi này, lập giao kèo với ta. Người gần đây nhất đến từ văn minh Sâm Lâm, đã được ta giúp đạt đến Độc Khai Nhất Đạo… Các ngươi có ai biết hắn?”
Văn minh Sâm Lâm!
Nhận ra người đó là Việt Cổ Thị, Diệp Quân nheo mắt lại.
Tầm mắt người bí ẩn lập tức bắn tới chỗ hắn: “Ngươi biết?”
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp la lên: “Cẩn thận, đối phương biết thôi diễn nhân quả đấy”.
Thôi diễn nhân quả!
Diệp Quân càng sinh lòng phòng bị, thẳng thắn đáp trả: “Đúng vậy”.
Người bí ẩn: “Hắn đã chết rồi, mà còn có liên quan đến ngươi”.