Việt Tôn vừa mở miệng thì cau mày: “Ngươi đang câu giờ”.
Không đợi hắn trả lời, ông ta hóa thành tia sáng biến mất.
Diệp Quân nắm chặt tay phải, để huyết quang từ sau lưng phóng lên, hóa thành thần tượng huyết mạch đứng sau lưng với một thanh ý kiếm giơ lên cao.
Khi Việt Tôn lao tới, thần tượng đã vung kiếm chém xuống.
Tinh không bùng nổ.
Uỳnh!
Lưỡi kiếm đánh bay Việt Tôn đi nghìn trượng, nhưng Diệp Quân và thần tượng cũng lui lại không kém.
Sắc mặt Ác Bà trở nên khó coi khi thấy vậy, không ngờ sức mạnh của tên này lại kinh khủng đến thế.
Đã vậy Việt Tôn còn là cường giả cảnh giới Khai Đạo cao cấp, nhưng Diệp Quân mới đến Thần Đạo đã có thể giằng co qua một thời gian, lại còn nhiều lần đánh bay ông ta.
Đúng là yêu nghiệt!
Sát tâm Ác Bà dâng lên như thủy triều.
Việt Tôn nhìn xuống tay phải mình, thấy đã có một vết máu sâu hoắm. Sau một hồi lâu, ông ta mới ngẩng đầu nói: “Yêu nghiệt”.
Ông ta nắm tay phải lại, thả ra khí tức đáng sợ. Đương lúc muốn ra tay, ông ta lại ngẩng đầu lên như cảm nhận được gì đó, rồi lại nhìn Diệp Quân: “Cùng lên đi”.
Vừa dứt lời, ba luồng khí tức khác và Ác Bà đồng loạt lao tới.
Năm cường giả cảnh giới Khai Đạo!
Năm cao thủ cảnh giới Khai Đạo đồng thời ra tay là một chuyện đáng sợ đến mức nào?
Những uy áp đáng sợ liên tục lan tràn ra xung quanh, những nơi nó đi qua đều sụp đổ, dù là Đại Đạo của vũ trụ này cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Nhìn thấy năm người cùng xông lên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên khó coi.
Mẹ kiếp!
Đám người này đúng là không có đạo đức.
Kiếm ý trong tay Diệp Quân lập tức được đổi thành kiếm Thanh Huyên, hắn xoay nhẹ cổ tay vung kiếm ra, một tia kiếm quang lập tức chiếu xuống.
Ầm! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Phản Ứng Ngắt Quãng
4. Thâm Tình Đến Muộn Không Bằng Cỏ Rác
=====================================
Sau một âm thanh chấn động đất trời, cơ thể Diệp Quân lập tức bay xa mấy vạn trượng, trên người hắn xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi bắn tung toé, nhưng nó lập tức bị hắn hấp thu, biến thành những sức mạnh huyết mạch bao phủ xung quanh hắn.
Việt Tôn đứng đầu ở phía xa thì lại rất kinh ngạc, vì bàn tay phải của ông ta đã bị chém nát vì ông ta đỡ kiếm.
Những người còn lại cũng bị chiêu kiếm của Diệp Quân làm bị thương.
Lúc này trong lòng năm người đều rất sợ hãi.
Đòn tấn công của năm người họ chẳng những không giết chết Diệp Quân còn để Diệp Quân làm mình bị thương ngược lại?
Thật khó tin!
Việt Tôn đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Thanh kiếm đó của hắn có vấn đề!”