Chiêu đầu đã dốc toàn lực.
Bởi Diệp Quân hiểu rõ, đối mặt với cấp bậc cường giả này, hắn không có nhiều cơ hội ra tay, vì thế, một khi ra tay là phải dồn toàn lực.
Nhìn thanh kiếm của Diệp Quân chém tới, sắc mặt Chiến Đế vẫn bình thản như trước. Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào đỉnh đầu ông ta, cổ tay ông ta thoáng động nhẹ, cây rìu lớn trong tay hất mạnh lên trên.
Ầm!
Một luồng chiến ý khủng khiếp phóng lên cao.
Rầm!
Trong khoảnh khắc, kiếm quang của Diệp Quân bị nghiền nát, sức mạnh của chiến ý hùng hồn đẩy hắn bắn ra phía sau vạn trượng. Diệp Quân vừa dừng lại được thì khoảng thời không mấy vạn trượng sau lưng hắn cũng ầm ầm sụp đổ.
Khóe miệng trào một vệt máu tươi, Diệp Quân giơ tay lau đi, hắn nhìn xuống tấm khiên cổ trong tay mình, vừa rồi, nếu không có tấm khiên cổ này, chỉ e hắn không chết cũng thành tàn phế. Tấm khiên cổ này đã đỡ cho hắn đến chín phần mười sức mạnh của Chiến Đế.
Xa xa, Chiến Đế cũng nhìn xuống cây rìu trong tay mình, trên đó có một lỗ hổng từ nhát kiếm kia.
Thấy thế, Chiến Đế nhíu mày, ngay từ đầu ông ta đã phát hiện thanh kiếm của Diệp Quân hết sức siêu phàm, nhưng ông ta không ngờ rằng thanh kiếm đó mạnh đến mức có thể gây tổn hại cho chiếc rìu của mình, càng không ngờ được tấm khiên cổ của Diệp Quân có thể chắn được phần lớn sức tấn công của ông ta.
Bên kia, Diệp Quân lau vết máu, lại một lần nữa xông lên, chém về phía Chiến Đế.
Một kiếm Bất Bại!
Kiếm này vừa chém ra, bốn phía xung quanh, vô số thời không chồng chập tức thì tan biến.
Uy lực của kiếm này cũng đã đạt tới một kiếm Bất Bại mạnh nhất từ trước đến nay của hắn.
Chiến Đế cũng lao lên, giáng một rìu xuống. rìu này đánh xuống, tinh hà trong vũ trụ lập tức tan tành, chiến ý hùng hồn đẩy toàn bộ đám cường giả có thực lực yếu kém nơi đây phải lùi về sau mấy vạn trượng.
Sức mạnh khủng khiếp khiến mọi cường giả có mặt trong trận này đều phải biến sắc.
Rầm!
Một mảnh kiếm quang khổng lồ cũng ầm ầm nổ tung, ngay sau đó, một bóng người bị đẩy bắn về phía sau.
Đó là Diệp Quân.
Hắn bị đẩy lùi lại mấy vạn trượng, những nơi hắn lướt qua, thời không nơi đó tức thì tan vụn.
Khi Diệp Quân dừng lại được, thời không sau lưng đã ầm ầm sụp đổ, biến thành một khu vực thời không đen kịt.
Diệp Quân dừng lại, khóe miệng một lần nữa trào máu tươi.
Thấy thế, An Nam Tịnh cùng những người khác đều phải nhíu mày.
Nhị Nha muốn xông lên hỗ trợ, nhưng Nạp Lan Ca đã kéo lại. Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm về phía Diệp Quân, tay siết chặt, nhưng đáy mắt bình tĩnh không một chút lo lắng, bởi vì cô tin vào người đàn ông của mình.
Diệp Quân không phải hạng người liều lĩnh và lỗ mãng, nếu hắn đã dám khiêu chiến với Chiến Đế thì tất phải có mục đích riêng.