Đương nhiên hắn có lợi thế là sử dụng thời không bí ẩn do cô cô váy trắng để lại để hỗ trợ. Nó không chỉ có thể áp chế thời không mà còn áp dụng lên cả sức mạnh Tuế Nguyệt và thời không Tuế Nguyệt. Dù vậy, hắn cũng phải bỏ ra không ít sức lực.
Ban đầu khi dùng ý kiếm để hấp thu sức mạnh Tuế Nguyệt của thế giới, hắn nhận ra kiếm ý không thể chứa đựng quá nhiều, nhưng càng đáng ngạc nhiên và vui mừng hơn chính là sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt có thể tôi luyện kiếm ý vô địch.
Cảnh giới của hắn đã tăng lên nhiều, nhưng kiếm ý vẫn dậm chân tại chỗ.
Trong mười năm sau đó, Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp, lợi dụng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt để tôi luyện kiếm ý và học tập theo đạo Thời Gian của Nhất Niệm.
Để hắn có thể nhanh chóng thành thạo, Nhất Niệm ngày ngày đều tập trung mài giũa nó.
Đến nỗi chính cô ta cũng không nhận ra rằng mình đã mạnh hơn trước rất rất nhiều.
Thời không mà Thiên Mệnh váy trắng để lại có sức mạnh vượt xa văn minh cấp năm.
Trong quá trình nghiên cứu, sức mạnh của Nhất Niệm cũng không ngừng tăng lên. Những gì cô ta đạt được từ thời không này còn hơn xa Diệp Quân, chẳng qua vì tâm tư một lòng đều đặt trên người hắn nên mới không để ý.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân đứng bên một bờ biển, trong tay không dùng kiếm Thanh Huyên mà là một thanh ý kiếm mang sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt đáng sợ.
Trải qua năm tháng tu luyện cực khổ, kiếm ý của hắn đã mạnh lên rất nhiều.
Hắn chợt vung tay. Kiếm ý phá không mà đi khiến mặt biển cạn khô trơ trọi trong nháy mắt rồi biến mất.
Thời gian Tuế Nguyệt trôi qua!
Nhát kiếm vừa rồi không chém vào thân xác hay linh hồn mà là thọ mệnh!
Diệp Quân ngước nhìn lên, thấy ý kiếm cũng đã biến mất cùng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt.
Hắn bèn im lặng.
Tuy kiếm ý Vô Địch hiện nay đã mạnh đến nỗi Vũ Trụ Kiếp cũng khó phá được, nào ngờ vẫn tiêu tan khi gặp thời gian Tuế Nguyệt.
Kiếm ý vẫn chưa đạt đến trình độ bất tử bất diệt.
Hắn chợt nhớ lại một câu ông nội từng nói, ý bảo hắn nên tập trung rèn luyện đạo Thời Gian.
Chỉ là khi ấy ông nội không nói gì nhiều.
Bởi vì cảnh giới của hắn lúc đó còn quá thấp, có rèn cũng không rèn ra được gì.
Ông nội nói vậy là chỉ cho hắn một con đường trong tương lai, để bớt đi cảnh mù mờ mò mẫm.
Nghĩ vậy, hắn bèn cười nói: “Ông nội ta tốt thật đấy Tháp gia”.
Tiểu Tháp: “Tốt với ngươi thôi, chứ với cha ngươi… Hầy, nếu không có cô cô ngươi thì cha ngươi đã bị ông ấy vờn tới chết rồi”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp tiếp tục: “Cha ngươi ban đầu cũng không thích ra vẻ làm màu đâu, ngặt nỗi đánh không lại nên mới phải chơi chiêu… Bị ép cả”.
Diệp Quân: “Nếu cha và ông nội gây gổ thì Tháp gia sẽ giúp ai?”
Tiểu Tháp: “Ta giúp… ai mạnh hơn thì ta giúp”.