Phải biết rằng, vào thời điểm đó, Thần Nhất đã là người yêu nghiệt nhất trong cả thời đại cũ, nhưng dù thế, ông ấy vẫn không được nơi đó chào đón, có thể tưởng tượng được nơi đó kiêu ngạo thế nào. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Mà người ở đây cũng không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thế nên người ngoài cũng khá xa lạ với nơi này.
Nguyên Thị nhíu mày: “Chúng đối với ghi chép của Thần Nhất…”
Thần Võ lập tức lắc đầu: “Ta nghĩ không có khả năng, những người ở đây rất kiêu ngạo, hơn nữa cực kỳ mạnh, ta không nghĩ họ sẽ thèm muốn những ghi chép của Thần Nhất vì theo cách nhìn của họ, đây là chuyện cực kỳ mất mặt, thế lực này vô cùng để tâm đến vấn đề thể diện”.
Nguyên Thị lặng thinh.
Cảm thấy hơi khó chịu.
Mặc dù họ đều phản bội Thần Nhất nhưng vẫn luôn rất tôn trọng Thần Nhất.
Thật ra họ cũng chẳng có thiện cảm gì với nhà họ Thần này, dù sao lúc đầu Thần Nhất cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Thần.
Nhưng vì lợi ích, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ phần tâm trạng không thoải mái đó xuống.
Dù sao thầy cũng đã chết rồi.
Thần Tuyết ở một bên nói: “Tại sao Trấn tộc lại kiên định đứng về phía Diệp Quân?”
Nghe Thần Tuyết nói thế, Thần Võ và Nguyên Thị đều nhíu mày.
Đúng thế!
Tại sao Trấn tộc lại kiên định đứng về phía Diệp Quân?
Chuyện này rất bất thường.
Lúc này Nguyên Thị bỗng nói: “Chẳng lẽ Diệp Quân trao đổi giao dịch bằng cuốn ghi chép đó…”
Thần Võ trầm giọng nói: “Có khả năng này, dù sao thứ có thể khiến Trấn tộc động lòng cũng chỉ có cuốn ghi chép của Thần Nhất”.
Nguyên Thị khẽ gật đầu, nói như thế cũng rất hợp lý.
Thần Tuyết lại im lặng không nói gì.
Vì trực giác nói cho cô ta biết chuyện này không đơn giản như thế.
Lúc này Nguyên Thị bỗng nhìn Thần Tuyết, thấy Thần Tuyết đang cau mày, ông ta mỉm cười: “Cẩn thận không có gì sai cả, nhưng cẩn thận quá mức là không được. Chúng ta đều biết rằng Diệp Quân không đơn giản, thế lực sau lưng hắn không tầm thường, nhưng cho tới bây giờ, chúng ta và hắn không có lựa chọn nào khác, mọi người chỉ có thể lựa chọn đụng mặt nhau, đến lúc đó ai cứng ai mềm, cứ sờ vào là biết”.
Thần Tuyết khẽ gật đầu: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy”.
Đúng là đến bây giờ, nghĩ cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Chỉ đành giáp mặt nhau.
Nguyên Thị nhìn Thần Võ: “Lúc nào thì ra tay?”
Thần Võ trầm giọng nói: “Đợi thêm đi”.
“Hả?”
Nguyên Thị nhíu mày.
Thần Võ nói: “Chúng ta vẫn còn phải đi hai nơi nữa”, Nguyên Thị hơi tò mò: “Nơi nào?”
Thần Võ nói: “Hắc Tử Vực, Sở Cung”.