Thanh An không vui lắm: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Diệp Quân cười nói: “Ta muốn lấy được Tiên Linh Lệnh”.
Thanh An thấp giọng thờ dài: “Mặc dù ta không biết thực lực của ngươi thế nào, nhưng ngươi làm như vậy thì căn bản không thể lấy được Tiên Linh Lệnh”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Thanh An hạ giọng nói: “Nếu là ban đầu, chắc chắn ngươi có thể có phần thắng, bởi vì có vài yêu nghiệt tuyệt thế chân chính không có hứng thú với cuộc thi nội bộ này, nhưng nếu bây giờ ngươi làm vậy, mấy yêu nghiệt tuyệt thế kia chắc chắn sẽ xuất hiện, mà khi bọn họ xuất hiện thì tỷ lệ thắng của ngươi…”
Nghe vậy, Diệp Quân bất chợt nhíu mày, Trí Sư chưa từng nói chuyện này với hắn, vì đối phương tin tưởng hắn hay là có mục đích khác?
Hắn tất nhiên là không dám tin tưởng hoàn toàn Trí Sư này.
Thanh An lại nói: “Bây giờ tất cả thiên tài và yêu nghiệt đều đến đây để tìm ngươi”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Sao cô biết ta ở đây?”
Thanh An hờ hững nói: “Đoán thôi”.
Diệp Quân ngây người, sau đó lắc đầu cười, đang định lên tiếng thì lúc này đột nhiên xuất hiện mấy luồng khí tức khủng khiếp ở phía xa. Ngay sau đó, có mấy người bay ra từ trong Tịnh Hóa Môn, rồi lao thẳng tới chỗ bọn họ.
Thấy cảnh tượng này, Thanh An hạ giọng nói: “Tới rồi”.
Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn người dẫn đầu, hạ giọng nói: “Là Thanh Lăng, một trong ba cao thủ kiệt xuất của tộc Tiên Linh”.
Diệp Quân nói: “Là một trong ba người yêu nghiệt nhất của thế hệ trẻ tộc Tiên Linh sao?”
Thanh An liếc hắn: “Không phải, ở tộc Tiên Linh, yêu nghiệt nhất là Nam Viện Nhị Thánh, sau đó mới là ba cao thủ kiệt xuất của Tiên Linh”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Thanh An đột nhiên đi ra xa vài trượng, khoảng cách này trông có vẻ không gần gũi lắm với Diệp Quân.
Diệp Quân chẳng thèm để ý đến chuyện này.
Lúc này, Thanh Lăng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Thanh Lăng ở trước mặt, người đàn ông mặc một áo choàng rộng lớn, tóc dài xõa vai, trông rất tao nhã.
Lúc này, Thanh Lăng và những người sau lưng y cũng đang quan sát Diệp Quân.
Một người đàn ông áo đen bên cạnh Thanh Lăng đột nhiên nhìn về phía Thanh An, khẽ nhíu mày: “Thanh An, sao cô lại ở đây?”
Sắc mặt Thanh An không biến đổi: “Ta thường xuyên tu luyện ở đây”.
Người đàn ông áo đen cau mày: “Ta thấy rõ ràng cô vừa nói chuyện với hắn”.
Trong lòng Thanh An căng thẳng, bởi vì cô ta nhận ra, ánh mắt của mấy người bên cạnh Thanh Lăng đã trở nên không mấy thiện cảm khi nhìn về phía cô ta.
Rõ ràng, bây giờ tộc Tiên Linh đã đối xử với Diệp Quân như kẻ địch.
Thanh An quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh: “Ta không quen biết hắn”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta cũng không quen cô nương này, thật đấy”.
Lúc này, Thanh Lăng đột nhiên nói: “Quen biết thì đã sao?”
Diệp Quân nhìn về phía Thanh Lăng, Thanh Lăng cười nói: “Diệp công tử từ bên ngoài đến tộc Tiên Linh, thì là khách của tộc Tiên Linh, người của tộc Tiên Linh ta tiếp khách thì có vấn đề gì đâu?”