Tiêu Sơn bước tới, cười nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ngay cả con trai ta mà ông cũng muốn giết sao?”
Ngụy Đồng cau mày, ông ta liếc nhìn Tiêu Qua phía bên cạnh, sau đó trầm giọng nói: “Tộc trưởng Tiêu Sơn, ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa Huyền Thiên Tông bọn ta và bọn họ ư?”
Tiêu Sơn bình tĩnh nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ta chỉ muốn tới nhắc nhở ông một chút, những năm vừa qua, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thực đã suy tàn rồi! Suy tàn tới độ dù là nội bộ thư viện Quan Huyên cũng không coi ra gì nữa. Thế nhưng ông đừng quên, chung quy bọn họ vẫn là thư viện Quan Huyên. Hôm nay ông dám giết chết bọn họ ở nơi này, ông có tin ngày mai Huyền Thiên Tông của ông sẽ gặp rắc rối lớn hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Đồng trở nên u ám.
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Ngụy Đồng cười nói: “Ngụy trưởng lão, không phải gấp!”
Nghe vậy, giống như nhớ tới điều gì, Ngụy Đồng nhìn về phía Diệp Quân: “Vậy thì cho ngươi sống thêm vài ngày!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Cả đám cường giả Huyền Thiên Tông cũng đồng loạt rời đi!
Diệp Quân liếc nhìn Ngụy Đồng, không nói gì, còn Phí Bán Thanh vẫn luôn căng thẳng túm lấy tay hắn.
Đợi mấy người Ngụy Đồng đi rồi, Tiêu Sơn nhìn về phía Chu Phu, cười nói: “Chu viện trưởng, mời!”
Chu Phu khẽ gật đầu.
Một lát sau, mọi người đi tới Tiêu phủ.
Bên trong đại sảnh, Tiêu Sơn đã bày tiệc tiếp đãi mọi người.
Chè chén no say, sau khi tàn tiệc, Diệp Quân trở về biệt viện của mình, hắn vừa mới về tới nơi, Phí Bán Thanh đã xuất hiện ngay trước mặt.
Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đạo sư!”
Phí Bán Thanh nói: “Đi dạo một lát!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó gật đầu: “Được!”
Hai người men theo con đường nhỏ đá xanh trong sân đi về phía xa.
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: “Lúc ở trước cổng thành, có phải ngươi muốn ra tay không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh nói: “Chắc chắn giết được ông ta?”
Diệp Quân nói: “Chắc được chín mươi phần trăm!”
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Tại sao không phải là một trăm phần trăm?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không nói một trăm phần trăm là sợ bản thân ta kiêu ngạo!”
Phí Bán Thanh lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc này!”
Bà ấy vừa nói vừa khẽ vén những lọn tóc bị gió thổi bên tai lên: “Có biết tại sao ta lại ngăn cản ngươi không?”
Diệp Quân nói: “Sợ sự việc xé ra to!”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phí Bán Thanh, thấy hơi khó hiểu.