Kim quang ầm ầm vỡ tan!
Diệp Thanh Thanh giẫm nhẹ mũi chân, biến thanh một tia kiếm quang xông lên, con ngươi người đàn ông trung niên mặc áo trắng phía xa chợt co lại, không ngờ người phụ nữ này lại nhằm vào ông ta. Ông ta không kịp suy nghĩ nhiều, nâng hai tay lên, trong nháy mắt, vô số thương ý tuôn trào từ trong cơ thể ông ta, những thương ý này hoá thành trường thương kéo về phía Diệp Thanh Thanh!
Cùng lúc đó, bên cạnh có một thanh kiếm khổng lồ đột nhiên kéo theo kiếm thế đáng sợ chém tới, thanh kiếm này có tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giết tới bên cạnh Diệp Thanh Thanh.
Vây Nguỵ cứu Triệu*!
*Năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến.
Nhưng lần này, Diệp Thanh Thanh cũng không quan tâm đến thanh kiếm này, bà ấy xoay tay phải, trường kiếm bay ra khỏi tay.
Ầm!
Hàng nghìn hàng vạn thương thế vỡ tan, trường kiếm biến thành một tia kiếm quang đâm vào giữa chân mày người đàn ông cầm thương, sức mạnh cường đại thoáng chốc khiến thần hồn ông ta vỡ tan.
Thần hồn tan biến!
Lúc này, Diệp Thanh Thanh cũng bị thanh kiếm khổng lồ đập trúng bả vai.
Oanh!
Diệp Thanh Thanh lập tức bay đi xa, vào khoảnh khắc bay đi, bà ấy liên tục phun ra máu tươi.
Một đòn làm trọng thương!
Ngay lúc này, Tiên Thiên Cổ Kính kia lại loé lên ánh sáng chói mắt lần nữa, lao thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh…
Uy lực của kim quang còn mạnh hơn cả thanh kiếm khổng lồ kia, Diệp Thanh Thanh đã không có khả năng đỡ được nó nữa, vì bà ấy đã đỡ một kiếm toàn lực của nữ kiếm tu chỉ để giết người đàn ông trung niên áo trắng…
Đúng lúc này, Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Diệp Thanh Thanh, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của bà rồi hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi ngoài mấy vạn trượng, cùng lúc đó, hắn giận dữ hô to: “Tháp gia, giúp ta”.
Tháp gia!
Vừa dứt lời, một luồng kim quang phóng lên, đụng vào chùm sáng đáng sợ phóng ra từ Tiên Thiên Cổ Kính.
Bùm!
Hai luồng sức mạnh vừa tiếp xúc đã nổ tung thành từng mành, làn sóng xung kích mạnh mẽ lan rộng ngay lập tức, khiến nữ kiếm tu và Thiên Địa Nhị Tôn phải liên tục lùi lại.
Mà Diệp Quân thì nhân cơ hội này chém vào thời không Tuế Nguyệt, sau đó đưa Diệp Thanh Thanh trốn vào Tuế Nguyệt trường hà.
Thấy cảnh này, vẻ mặt nữ kiếm tu phía xa trở nên khó coi: “Đuổi theo!”
Dứt lời, mọi người bay lên trời, hóa thành từng đạo trường hồng bay về phía Diệp Quân.
Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân điên cuồng chạy đi, Tiểu Tháp phóng ra từng luồng kim quang phía sau lưng hắn để ngăn lại Tiên Thiên Cổ Kính.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Thanh lên tiếng: “Cho ta xuống đi!”