Yêu nhân: “…”
Sau khi vào trong thành, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đi dọc theo con phố, trên đường đi hai người mua khá nhiều đồ.
Dĩ nhiên đều là do Diệp Quân trả tiền.
Nam Lăng Nhất Nhất cũng nghèo mà.
Gặp phải một sư phụ như vậy thì ai cũng phải nghèo thôi.
Đi dạo một lúc, hai người đến Tiên Bảo Các, đồ có thể mua ở Tiên Bảo Các rất nhiều, nơi này cái gì cũng có.
Hai người đi một vòng, Diệp Quân đã tiêu tốn hết gần năm vạn kim tinh.
Phải nói hắn khá đau lòng.
Nhưng nên tiêu thì vẫn phải tiêu.
Mua xong đồ, hai người bèn rời đi, nhưng hai người vừa ra khỏi Tiên Bảo Các, một giọng nói bỗng vang lên: “Nam Lăng Nhất Nhất”.
Nghe thế Diệp Quân quay đầu lại nhìn, ở cách đó không xa có mấy người đang nhìn chằm chằm họ.
Ba nam một nữ.
Chàng trai mặc đồ trắng đi đầu thấy mình không nhận lầm người bèn đi đến cười nói: “Đúng là muội rồi”.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn đám người đó không nói gì.
Diệp Quân nhíu mày, lẽ nào đến gây chuyện?
Chàng trai mặc đồ trắng nói: “Nhất Nhất, không ngờ lại đúng là muội”.
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân hiểu, cô ấy không muốn dây dưa với đối phương bèn dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi.
Nhưng lúc này chàng trai mặc đồ trắng bỗng nói: “Diệp Quân huynh, xin dừng bước”.
Diệp Quân nhìn chàng trai mặc đồ trắng ngạc nhiên nói: “Ngươi biết ta sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Có thể Diệp Quân huynh không biết, tộc Chân Long đã phát lệnh truy nã huynh ở toàn Trung Thổ Thần Châu”.
Phát lệnh truy nã mình!
Diệp Quân nhíu mày nhưng cũng không nói gì nhiều, dù sao cũng nằm trong dự đoán.
Chàng trai mặc đồ trắng nói: “Diệp Quân huynh, ta muốn nói với muội muội ta vài câu”.
Muội muội!
Diệp Quân nhìn chàng trai mặc đồ trắng, cảm thấy hơi bất ngờ, người này thế mà lại là người của gia tộc Nam Lăng.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ta nhìn chàng trai mặc đồ trắng bình tĩnh nói: “Nam Lăng Nhân, huynh muốn nói gì?”