…
Sau khi đi qua khu vực lôi kiếp, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết bước vào một đống hoang tàn, khắp nơi đều là những bức tường đổ nát, vô cùng hoang vắng, có thể thấy rằng nơi đây đã từng xảy ra trận đại chiến.
Nam Cung Tuyết bỗng nhiên bước nhanh tới trước một tấm bia đá, cô ấy phất tay áo, bụi bặm trên tấm bia đá lập tức bị quét sạch, lộ ra ba chữ lớn: Tinh Hải Tông.
Tinh Hải Tông!
Nam Cung Tuyết quay đầu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ Tinh Hải Tông này bị người ta hủy diệt rồi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt rơi vào một nơi cách đó ngàn trượng, nơi đó có một đại điện đổ nát, đại điện chỉ có một nửa, nửa còn lại dường như đã bị thứ gì đó chém đứt.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi xem thử!”
Nam Cung Tuyết gật đầu.
Hai người đi về phía đại điện, dọc theo đường đi, Diệp Quân phát hiện trong đống đổ nát có rất nhiều thi thể. Nhìn những thi thể đó, Diệp Quân thầm kinh ngạc, mặc dù không biết đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng những thi thể này vẫn còn nguyên vẹn, giống như người sống.
Nam Cung Tuyết đột nhiên nói: “Khi còn sống, những thi thể này có lẽ đều đạt tới thực lực Đại Đế”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Nam Cung Tuyết nói: “Bởi vì chỉ khi đạt tới cấp bậc Đại Đế mới có thể giữ cơ thể vĩnh viễn không bị thối nát”.
Không thối nát!
Diệp Quân khẽ gật đầu, lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước đại điện đổ nát.
Diệp Quân và Nam Cung Tuyết bước vào đại điện, bên trong nửa đại điện chỉ có một pho tượng người phụ nữ váy trắng, tay phải của người phụ nữ váy trắng cầm một quyển sách màu tinh không.
Lúc này, Nam Cung Tuyết đột nhiên cúi đầu thấp xuống.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, Nam Cung Tuyết cười nói: “Là huynh từng nói mà! Đến những nơi như thế này thì đầu tiên phải lễ phép!” . Truyện Gia Đấu
Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên bật cười.
Lúc này, pho tượng đột nhiên khẽ rung lên, sau đó, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.
Khuôn mặt Diệp Quân đông cứng.
Nam Cung Tuyết vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Quân, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Sau khi người phụ nữ váy trắng xuất hiện, ánh mắt của bà ấy nhìn thẳng vào Diệp Quân bên dưới, lúc vừa nhìn thấy hắn, lông mày bà ấy lập tức nhíu chặt lại.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó khẽ hành lễ: “Tiền bối!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Nhóc con, ngươi thật thú vị”.
Diệp Quân ngờ vực, không hiểu gì.
Người phụ nữ váy trắng đột nhiên chậm rãi bước ra khỏi đại điện, bà ấy liếc nhìn đống hoang tàn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nền văn minh Thần Đạo của chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ thế nào rồi?”