Đêm.
Yên tĩnh.
Liễu Bình đi qua đi lại trong phòng một vòng.
Hình như bọn quái vật rất lợi hại, cả chúa tể toàn trí toàn năng cũng phải giả
chết, nhưng hắn còn chưa thật sự giao thủ với bọn chúng.
Hắn chưa từng giao thủ nên luôn cảm thấy hơi ngứa tay -- Cho dù là đánh
không lại.
Cũng không biết những quái vật đó xem như tồn tại thuộc cấp bậc nào trong thế
giới Ác Mộng, càng không biết văn minh và xã hội được dựng nên từ bọn chúng
như thế nào.
Liễu Bình dừng bước bên cửa sổ, nhìn về phía thành thị hắc ám bên ngoài.- - Có
thể nói đây là lần đầu tiên thật sự thâm nhập vào thế giới của lũ quái vật Ác
Mộng.
Thật ra có rất nhiều chuyện có thể làm, rất nhiều bí mật có thể thăm dò.
Nhưng hiện tại có một việc là gấp nhất -- Mãi đến giờ phút này, hắn còn không
biết rốt cục “Hiện hóa"
là như thế nào.
Các bạn học biết chuyện này đều đã chết.
Trước khi ngày mai đến, hắn phải biết rõ “Hiện hóa"
là cái gì.
Liễu Bình nhìn ra trước cửa.
Cánh cửa –– Đang đóng lại.
Cửa sổ cũng đóng lại.
Nhưng không sao cả.
Liễu Bình đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở then cài ra.
Gần như trong nháy mắt, chữ nhỏ thiêu đốt đã hiện lên trong hư không, đưa ra
thuyết minh chiến đấu tương ứng: “Ngươi phóng thích sức mạnh “Đặc hiệu sư,
cũng rót “Lừa gạt vào đặc hiệu, khiến cửa sổ nhìn như chưa mở ra."
"Ngươi lấy hiệu quả Đặc hiệu sự vờn quanh mình, khiến bản thân và hoàn cảnh
hòa hợp thành một thể."
Liễu Bình nhìn lướt qua, thả người nhảy ra ngoài, lập tức ra khỏi cửa sổ, nhẹ
nhàng đáp xuống sân.
Chỉ thấy cả sân có bãi cỏ, có cây cối, có hàng rào, còn nuôi mấy con chó, bố trí
hoàn toàn dựa theo thói quen của nhân loại.
Trong sân không có người.
Liễu Bình quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cổng biệt thự chỉ hờ khép, bên
trong truyền đến tiếng nói chuyện.
"Nếu hắn không thể hiện hóa, nhớ kỹ cho ta một miếng."
"Yên tâm, tất cả làm theo quy định, cánh tay hắn là của ngươi."
"Vậy thì được, ta cáo từ trước."
Cánh cửa mở ra.
Liễu Bình thấy một nam tử đeo kính đen đi ra.- - Đó là giáo viên của trường.
Người cha người mẹ đi theo ra, nói nhỏ với hắn ta: “Chuyện ngày mai an bài
thể nào rồi?"
"Cái này thì các ngươi không cần nhọc lòng, chúng ta đang an bài cả đêm, nhất
định sẽ bảo đảm quá trình hiện hóa không xảy ra vấn đề."
Thầy giáo nói.
"Vậy ngày mai gặp lại."
"Ừ, chắc chừng sáng mai là có thể hoàn thành, ngày mai gặp lại."
Thầy giáo nói xong thì không quay đầu đi ngang qua sân, rời khỏi nơi này.
Người cha người mẹ đứng ở thềm cửa, nhìn thầy giáo rời khỏi.
Nhân lúc này, Liễu Bình chui vào cửa nhà từ sau lưng hai người, trốn vào phòng
bếp.
Hiển nhiên bọn họ đang thương lượng làm sao chia cắt hắn.- - Đó là tình huống
khi không hiện hóa được.
Nhưng nếu hắn hiện hóa thành công thì sao? Liễu Bình cảm thấy tò mò trong
lòng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lắng lặng đợi một lát.
Cánh cửa rốt cuộc cũng đóng lại.
Người cha người mẹ đều vào cửa, nhưng lại không nói chuyện với nhau, người
cha lập tức đi vào phòng làm việc, cũng không biết đang làm gì, người mẹ thì
vào bếp, bắt đầu rửa một ít trái cây.
Đó đều là những thứ nhân loại thường ăn, có táo, anh đào, dâu tây và cam, nhìn
dáng vẻ này thì người mẹ đang chuẩn bị trái cây cho buổi sáng ngày mai.
Bà ta chuẩn bị xong thì bỗng hóa thành một làn sương xám rồi biến mất khỏi
trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình giật mình, chỉ cảm thấy có chút không hiểu, nhưng lại lập tức buông
lỏng.
Nếu 0880 đã đi vào giấc ngủ, vậy nơi này tương đương đã kết thúc, bà ta cũng
không cần ngụy trang nữa, có thể đi làm chuyện của mình.- - Vậy người cha thì
sao? Liễu Bình đi đến phòng làm việc, nín thở yên lặng lắng nghe.
ề ế ế ẫ ế ế
Trong phòng truyền đến tiếng gõ khe khẽ, hòa lẫn với từng tiếng kêu thảm thiết
nhỏ đến không thể nghe thấy.
Là linh hồn.
Tiếng kêu thảm thiết như vậy hẳn là âm thanh do linh hồn phát ra.
Liễu Bình không hề chần chờ, lập tức phát động “Đặc hiệu sư”, khiến do bề
ngoài hắn tròng lên dáng vẻ của người mẹ, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Âm thanh ngừng lại.
Chỉ thấy trên cái bàn lớn có đặt một đống đầu lâu, chúng bị thuật pháp nào đó
dung hợp lại với nhau.
Đôi tay người cha hóa thành tàn ảnh mà bay tán loạn, không ngừng gõ lên đầu
lâu, hình như muốn khắc phù văn quỷ dị nào đó.
Từng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng truyền đến từ đầu lâu.
Đó là tiếng kêu rên của linh hồn nhân loại!
"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì?"
Người cha không quay đầu lại mà hỏi.
Liễu Bình đứng ở cửa, học dáng vẻ cử chỉ của người mẹ, lạnh lùng nói: “Không
ngờ lại xuất hiện một đứa đứng đầu cả khối, ta cứ cảm thấy náo nức không chờ
nổi đối với chuyện ngày mai."
Khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói ban đầu được đặc hiệu gia trì, lập tức
hóa thành giọng của người mẹ.
Người cha không chút nghi ngờ, vừa tiếp tục nghiêm túc tạo hình bộ xương
khô, vừa mở miệng nói: “Thật ra ta cũng không ngờ, nếu hắn hiện hóa không
thành công, chúng ta trực tiếp ăn luôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khối
sẽ rất ngon miệng."
"Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúa
tể toàn trí toàn năng, có lợi cho việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạt
được càng nhiều khen thưởng."
Thì ra là thế... Dựa theo cách nói của thượng đế, một khi hiểu được sức mạnh
nào đó thì chúng sẽ vô địch trước loại sức mạnh này.
Nhưng mà! Tuy bọn này lấy được thi thể của thượng đế, nhưng lại không thể
đọc hiểu được sức mạnh của thượng để! Cũng đúng -- Lão nhân kia khôn khéo
ranh ma lắm, vừa có gió thổi cỏ lay thì lập tức già chết trốn đi, để kẻ địch lại
cho một tên lừa đảo đối phó.
Lão sẽ để những quái vật đó đạt được sức mạnh của mình, sau đó tóm lấy lão từ
trạng thái giả chết à? Không.
Lão sẽ để tên lừa đảo này đạt được sức mạnh! Cho nên những quái vật đó mới
mới không ngừng bồi dưỡng nhân loại, để nhân loại làm vật dẫn, đạt được sức
mạnh Thần Thánh Trắc, sau đó chúng mới đọc hiểu được sức mạnh này từ nhân
loại.
ễ
Liễu Bình nói: “Vậy 0880––"
Hắn cố ý dùng câu chuyện, cứ như đang rơi vào suy tư.
Tay người cha dừng lại, nghiêm túc nhìn phù văn mình vừa tạo hình ra, trên mặt
dần lộ ra vẻ vừa lòng.
"Phải xem hắn thức tỉnh dạng sức mạnh gì, nếu có thể lập tức đọc hiểu thì hắn
không còn giá trị, nếu là sức mạnh nhất thời không làm rõ được, vậy tiếp tục
nuôi nấng hắn một khoảng thời gian đi."
Người cha nói.
"Có lý."
Liễu Bình nói với giọng điệu lãnh đạm mà xa cách.
Hắn gật gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Danh Sách Chương: