Trên mặt nữ tử dần dần lộ ra ý cười.
Trong gió nhẹ, làn váy nàng nhẹ nhàng bay bay, lộ ra khúc xương trắng bên
trong .
“Thật xin lỗi, ta chỉ có chút tò mò... Mới hỏi một tiếng.”
Giọng nói vừa dứt.
Bang!
Con chim ưng khổng lồ cao mấy chục trượng hóa thành một quả trái cây được
hàn khí bao phủ, bay xuống bàn tay của nữ tử.
Nữ tử cầm lấy trái cây rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi, đầy mặt tươi cười mà nói: “Mùi
vị của trái cây mang theo sức mạnh thần bí nhất định còn ngon hơn cái trước đó
rất nhiều, phải nghiêm túc đối đãi mới được.”
Nàng ta lấy ra một con dao nhỏ thật sắc bén, bắt đầu gọt vỏ trái cây.
Trái cây lập tức phát ra từng tiếng tru cực kỳ thê thảm.
Nữ tử kia như không hề phát giác, bắt đầu nhẹ giọng ca hát:
“Có hai quả trái cây nho nhỏ, chúng ẩn chứa sức mạnh thần bí nha, nhưng
chúng còn cần thời gian chậm rãi trưởng thành.”
“Trái cây thân mến à, ta phải tạm thời rời xa các ngươi, kiên nhẫn chờ các
ngươi chín muồi nha.”
Nàng ta vừa hát khe khẽ, vừa nghiêm túc gọt vỏ trái cây.
Trong cái rổ nằm trên khuỷu tay nàng ta, mỗi một quả trái cây đều đang phát
run, thậm chí có vài quả còn phát ra tiếng khóc nức nở nho nhỏ.
...
Bên kia.
Trên một ngọn núi hoang.
Liễu Bình ngắm nhìn hư không, ánh mắt nhắm thẳng vào một hàng chữ nhỏ:
“Thẻ bài của ngươi sẽ lấy phương thức thăng cấp của ngươi để tiến hành tiến
giai.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra.
Trước đó, tuy giao diện thao tác anh linh cũng dùng tốt, nhưng hắn luôn cảm
thấy nó không thích hợp với hoàn cảnh trong Vĩnh Dạ.
Hiện giờ sau khi tiến hóa, nó đã phù hợp với mong muốn của mình.
Cuối cùng cũng không cần dựa vào danh sách “Ngu Giả” để thăng cấp nữa rồi.
Hơn nữa điều càng quan trọng là…
ầ ắ ể ấ
Chỉ cần là người bên cạnh hắn thì có thể dùng phương thức thăng cấp của mình
để gia tăng thực lực.
“Libertas.” Liễu Bình mở miệng nói.
“Hả?” Libertas nhìn về phía hắn.
“Ta tìm được một biện pháp giúp ngươi tiếp tục gia tăng thực lực, biện pháp này
cũng là mấu chốt chạy trốn của chúng ta.” Liễu Bình nói.
“Biện pháp gì, nói nhanh lên.” Libertas nói.
Liễu Bình ấn tay lên vai hắn ta, nhỏ giọng mà nói: “Trước lúc đó ta phải hỏi
một tiếng, ngươi tin tưởng ta không?”
“Đương nhiên, vì sao lại hỏi cái này?” Libertas nghi ngờ đáp.
“Tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm, nếu ngươi tin tưởng ta, vậy giao bản
thân cho ta đi.” Liễu Bình nói.
Libertas ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra biểu cảm không được tự nhiên, hắn ta lui về
phía sau hai bước rồi nói: “Từ từ, người anh em, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Ngươi là chúng sinh, chỉ cần ngươi chấp nhận thì ta có thể thu lấy ngươi như
một thẻ bài.” Liễu Bình nói.
Libertas ngẩn ra, nói: “Tựa như danh sách sao?”
“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.
“Vậy ngươi thu lấy ta... Là muốn làm gì?” Libertas hỏi.
“Xem xét cửa ải trước mắt, ta đã nghĩ ra một biện pháp, tốt nhất là ta cũng trốn
đi.” Liễu Bình nói.
“Vì sao phải làm như vậy?” Libertas hỏi.
Liễu Bình nói: “Đối với con quái vật kia mà nói, cấp bậc của chúng ta quá thấp,
nó căn bản khinh thường ăn chúng ta, điều này làm ta nghĩ tới một sự kiện...”
Libertas nói: “Cái gì?”
“Ở trước mặt con quái vật kia, có lẽ cấp bậc càng thấp thì càng an toàn.” Liễu
Bình nói.
“Chuyện này thì dù là thẻ bài kiến nghị, hay là điều chúng ta tận mắt nhìn thấy,
cũng đã được nghiệm chứng rồi.” Libertas nói.
“Cho nên nếu ngươi tin tưởng ta, để ta thu ngươi làm thẻ bài đi, có lẽ chúng ta
có thể chạy thoát.” Liễu Bình nói.
Libertas suy nghĩ mấy phút rồi giãy giụa nói: “Huynh đệ, ngươi sẽ không... làm
gì ta đâu đúng không?”
“Có ý gì?” Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Libertas dần dần nhẹ nhàng thở ra, vỗ đùi nói: “Được rồi, dù sao hiện giờ đã là
đường cùng, hơn nữa cũng là ngươi cứu ta ra, nếu có thể thì ngươi cứ thu đi.”
ễ
“Vậy ta thu.” Liễu Bình nói.
Vừa dứt lời, phía trên bên trái của Libertas xuất hiện một con số: 9.
Đây là cấp bậc thích khách của hắn ta.
Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai hắn ta.
Phanh!
Một tiếng động nhỏ vang lên, Libertas biến mất khỏi vị trí cũ, mà trên tay Liễu
Bình xuất hiện thêm một thẻ bài.
Liễu Bình nhìn vào thẻ bài.
Chỉ thấy Libertas ngồi bên một chiếc giường lớn, đầy mặt sợ hãi mà hét lớn:
“Từ từ! Huynh đệ! Vì sao nơi này lại có một chiếc giường?”
“Bộ bài của ta tên là Vui Sướng, cho nên bất cứ ai trở thành thẻ bài của ta đều
sẽ trực tiếp xuất hiện trong hoàn cảnh mà hắn khát vọng.” Liễu Bình nói.
“Andrea thì sao?”
“Ở một thẻ bài khác bên cạnh ngươi.”
Liễu Bình rút thẻ bài của Andrea ra, bày ra trước mặt Libertas
Chỉ thấy Andrea đang tưới nước cho một chậu hoa xinh đẹp.
“Ồ? Ngươi cũng may mắn trở thành một thành viên trong bộ bài Vui Sướng của
chúng ta rồi sao?” Andrea ngạc nhiên nói.
Libertas nhìn Andrea, lại nhìn Liễu Bình, sau đó quay qua quan sát cái giường,
cuối cùng cũng thả lỏng.
Hắn ta cởi giày trên chân ra, ngáp một cái rồi nói: “Huynh đệ, sống hay chết
đều dựa vào ngươi, ta ngủ trước một lát.”
Hắn ta nằm lên trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ khò khò.
Liễu Bình cất thẻ bài đi.
Hiện tại mới đến thời khắc mấu chốt thật sự.
Chỉ thấy Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.
Một thẻ bài xuất hiện trên tay hắn.
Phanh!
Thẻ bài vừa được tung ra thì lập tức hóa thành một con chó cỏ màu vàng.
Đó là Hỏa Nha!
Đây là Huyết Nhục Thú Khuyển lúc trước, sau khi được Triệu Thiền Y dạy dỗ,
vì sợ bị người ta theo dõi nên bị lột đi huyết mạch, biến thành một con chó cỏ
bình thường.
Ở phía trên bên trái của nó, một con số “1” đang loáng thoáng trôi nổi.
Chó cỏ cấp 1!
ế ễ
Hỏa Nha sủa “Gâu gâu” hai tiếng, nhảy qua nhảy lại trước mặt Liễu Bình, vui
sướng phe phẩy cái đuôi.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu chó của Hỏa Nha rồi nói: “Danh sách,
thêm phương pháp thăng cấp vào cho Hỏa Nha.”
“Đã thêm.” Danh sách đáp lại.
Hỏa Nha đột nhiên lộ ra biểu cảm tập trung, nó đứng bất động nhìn chằm chằm
vào hư không trước mặt.
Liễu Bình cười nói: “Thăm dò, chiến đấu, thu thập thẻ bài đều có thể khiến thực
lực của ngươi mạnh lên, hiểu chưa?”
“Gâu!” Hỏa Nha hưng phấn sủa một tiếng.
“Được rồi, hiện tại để chúng ta nhìn xem, trên người của ngươi có nơi nào giấu
đồ vật được...”
Liễu Bình đánh giá toàn thân Hỏa Nha, bỗng phát hiện trong miệng nó thiếu
mất một cái răng.
“Nghe này, Hỏa Nha.”
“Từ giờ trở đi, ngươi phải áp sát vào những băng sương màu xanh biển này,
luôn đi tới theo hướng ngón tay ta chỉ.”
“Gâu!”
“Nguyên tắc duy nhất: Ngươi có thể thông qua thăng cấp để tăng sức chịu đựng
lên, nhưng nhất định không được vượt qua cấp 5.”
“Gâu!”
“Được, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Liễu Bình rút một thẻ bài ra rồi nắm trong tay, thuận thế đặt một bàn tay khác
vào miệng Hỏa Nha.
Chỉ thấy trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi phát động thẻ bài kỳ quỷ: ‘Vô Tồn Chi Nham’.”
“Ngươi biến thành một cái răng của Hỏa Nha - Chó cỏ cấp 1.”
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, hắn biến mất khỏi vị trí cũ.
Trên mặt cỏ chỉ còn lại một con chó tầm thường màu vàng.
Đó là Hỏa Nha.
Danh Sách Chương: