Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ điểm của nhân loại.
Thiên hỏa không ngừng rơi xuống, biến mặt đất khắp nơi thành biển lửa.
Một rồi lại một con ma quỷ bay ra từ pháo đài Phù Không, phóng ra công kích
liên tục, không ngừng nhắm vào đám người rút lui phía dưới.
Thân thể Tà Qủy toàn là máu, gã điên cuồng hét lên: “Hắc Hồn đương gia, chữa
trị cho ta!”
Cách Thánh Mục hơn vài trăm thước, có một phù văn sáng ngời bay lên giữa
không trung.
Phù văn tiêu tán.
Chỉ một thoáng, từng sợi dây quang minh vặn vẹo bay đi khắp nơi, chiếu sáng
bốn phía, vết thương trên người tất cả những ai tiếp xúc với ánh hào quang kia
đều bắt đầu khép lại.
Tà Qủy cũng khôi phục, gã thở hổn hển mấy hơi, mang người đi ngăn chắn ở
phía sau đại đội lần nữa.
Giới Vương vung mạnh cây nỏ trong tay, kêu lớn: “Không được, phải lui lại! Số
lượng của chúng quá nhiều!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía trên không trung, tòa pháo đài Phù Không thật lớn kia không
ngừng bay ra một đám lại một đám ma quỷ, đang đón gió lao xuống, sắp đến
mặt đất tham chiến.
Tà Qủy nhìn lại vào biển lửa.
Chỉ thấy không ít người bị ngăn cách ở biển lửa, trong mắt hiện ra tia hi vọng
tha thiết.
“Không được! Cứu không được!”
Tà Qủy cắn chặt răng đến chảy máu, giương mắt nhìn lại bốn phía.
Tất cả chức nghiệp giả đứng ở phía sau đội ngũ cận chiến đều đang nhìn gã.
Lui lại.
Hay là tiến lên cứu người.
Quyết định này liên quan đến vận mệnh của toàn bộ đội ngũ.
Bỗng nhiên.
Một loạt giọng nói ồn ào vang lên bên tai:
“Xin hãy chú ý, đây là Chủ Cơ Giới, đoàn đội ‘Dạ Nguyện’ xin trò chuyện với
ngươi.”
“Nghe!” Tà Qủy nói.
ố ề ế
Đối diện truyền đến một giọng nói bình tĩnh: “Đi cứu người.”
“Không được, nếu ta dẫn người tiến lên, toàn bộ đội ngũ đều đi không được
nữa.” Tà Qủy run rẩy nói.
Giọng nói kia lạnh nhạt nói: “Ta yểm hộ các ngươi.”
“Ngươi?”
Lời còn chưa dứt.
Oanh ——
Một tiếng chấn động đinh tai nhức óc truyền đến từ nơi cực xa.
Kim quang chợt lóe tới.
Giữa không trung hiện lên một bóng người.
Đó là một người đàn ông đầu đội quang hoàn sáng tối, khuôn mặt hắn bị một
cái mặt nạ che lại.
Mặt nạ toàn là thuần trắng, chỉ có chỗ hai mắt được một vệt đỏ tươi phác hoạ.
“Là hắn?” Tà Qủy suy nghĩ, nhịn không được phát ra tiếng kêu gọi.
Lại thấy người đàn ông kia nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng làm ra động tác im
tiếng nhằm vào Tà Qủy.
Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện hai cái cánh chim kim sắc.
Thánh kỵ sĩ kia thò đầu ra từ sau lưng hắn, cười cười với Tà Qủy.
Oanh!!!!!
Kim quang phóng lên cao, bay tới hướng pháo đài chiến tranh Phù Không
khổng lồ trên bầu trời tối tăm.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Người đàn ông đeo mặt nạ kia xông lên hơn phân nửa khoảng cách, tùy tay lấy
ra một quyển sách thẻ.
“Thu hồi.” Hắn thì thầm.
Thánh kỵ sĩ lập tức biến mất, kim quang cũng theo đó lụi tàn.
Người đàn ông kia nương theo dư thế này, không ngừng đi sâu vào bầu trời.
Quang vũ thuật pháp vô tận được tung ra từ trên tay lũ ma quỷ đầy trời, lướt qua
trời cao xa xăm, đánh trúng người đàn ông kia.
Người đàn ông dang hai tay ra.
Trong tất cả công kích thuật pháp hung mãnh kia, hắn bị đánh trúng không biết
bao nhiêu lần, nhưng vẫn lành lặn không tổn hao gì đứng trên boong tàu pháo
đài Phù Không.
Đây là cảnh tượng giống như thần tích.
Trừ phi là thần linh, ai có thể bị nhiều công kích như vậy đánh trúng mà không
có phản ứng gì chứ?
Không ——
Có lẽ thần linh cũng chưa chắc làm được.
“Một bước nhỏ của ta là một bước dài của ‘Dạ Nguyện’.”
Người đàn ông nói xong thì ấn tay lên sách thẻ.
Phanh!
Bên cạnh hắn xuất hiện toàn bộ đoàn đội Dạ Nguyện!
Những người này xông thẳng về phía trước, thân thể lập tức biến mất khỏi
boong tàu.
—— Bọn họ đánh vào pháo đài Phù Không của ma quỷ!
Lũ ma quỷ đầy trời lập tức từ bỏ công kích tụ điểm nhân loại phía dưới, trái lại
bay ngược trở về pháo đài Phù Không.
Trên mặt đất.
Giới Vương chỉ vào không trung, nói: “Vừa rồi ta đang nằm mơ đúng không?
Hay tất cả đều là sự thật?”
Thánh Mục thở dài một tiếng, cảm thấy mỹ mãn nói: “Cuối cùng ta cũng biết vì
sao hắn có thể làm thủ lĩnh của ‘Dạ Nguyện’.”
Tà Qủy như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lớn tiếng quát: “Đều đi cứu người với
ta! Toàn bộ ra trận, đi cứu người!”
Một mảnh chức nghiệp giả đen nghìn nghịt xông lên phía trước, phóng qua biển
lửa, bắt đầu cứu những người còn lại ra.

“Liễu Bình, tầng dưới tòa pháo đài này đều là binh lính ma quỷ, nhưng tầng trên
có mấy tên rất mạnh.” Mèo trắng nói.
Sách thẻ vỗ một cái.
“Norton mở Đường Mòn Bí Ẩn ra, Libertas và Hỏa Nha cùng tiếp cận tầng
dưới, chế tạo hỗn loạn, đừng làm chúng đi công kích nhân loại phía dưới ——
Yana ngươi chiếu cố bọn họ một chút.”
Yana, Norton, Libertas và Hỏa Nha cùng xuất hiện.
“Được rồi, hôm nay ta coi như mình làm bảo mẫu một hồi.” Yana mỉm cười,
tiện tay vung vẫy thánh quang lên trên người bọn họ.
Norton tạo ra Đường Mòn Bí Mật.
Ba người một chó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Meo?” Mèo trắng nhìn về phía Liễu Bình.
“Triệu Thiền Y, năm đó ngươi rất am hiểu ẩn nấp và dò hỏi, đi tìm xem trung
tâm khống chế của tòa pháo đài này ở nơi nào, tìm được rồi nghĩ cách phá hư
nó.” Liễu Bình nói.
ắ ắ ố
Mèo trắng nhảy từ hắn trên vai lên phía trước, dừng lại trong bóng tối của một
hành lang thật dài.
Nàng vung cái đuôi chạy vài bước về phía trước, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Tình Không, ngươi tìm con đường hướng lên trên xem, ta chặn đám ma quỷ
đuổi theo ở phía sau trước.”
“Được.”
Hoa Tình Không chạy về phía trước.
Liễu Bình xoay người rồi chắn ở lối vào boong tàu, nhìn hướng ra bên ngoài.
Số lượng ma quỷ chi chít đang lao đến ——
“Ta biết, ta lại phải chết.” Con rối gấu trúc thở dài nói.
“Có lẽ còn chưa chắc.” Liễu Bình nói.
Vài thuật pháp tỏa ra ánh hào quang hung hãn, hung hăng đánh lên người hắn.
Quang hoàn trên đầu Liễu Bình hơi sáng ngời.
Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK