Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình cảm ứng được gì đó, nhìn về phía hư không.
Một bóng người hư ảo xuất hiện tại nơi đó, đang viết cái gì đó trên một quyển
sách nhỏ.
Tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy bóng người kia.
Bóng người kia thấy hắn nhìn tới, lập tức gật đầu nói: "Trong hư không có kẻ
địch rất hung ác, đang chờ người tự chui đầu vào lưới, trong tầng thế giới Ác
Mộng này, quái vật kia cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, nếu như thực lực
của người còn không tăng lên, chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục bị nó giết
chết."
"Ta cần sáng tạo Võ Cực kinh tại nơi này sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, bản vẽ kinh này cần phải vượt xa tất cả lực lượng tên nhân gian, nó
là hi vọng cuối cùng của ngươi, chỉ có nó có thể giúp người siêu phàm nhập
thánh."
Bóng người nói.
Bóng người vừa nói, vừa giơ đoạn lịch sử mà mình vừa viết tới trước mặt Liễu
Bình: "Trong thế giới vô tận, rất ít người có thể lĩnh ngộ lực lượng của Linh và
thế giới, từ đó sáng lập ra một bộ Võ kinh siêu phàm nhập thánh."
"Một sợi linh hồn cuối cùng của Liễu Bình đã tới đoạn lịch sử do chính hắn lưu
lại cho bản thân mình."
"Võ Cực kinh có tiêu chuẩn như thế nào?"
"Thành cùng bại, sinh cùng tử, quyết định tại nơi đây."
"Người ghi chép lịch sử đang ghi chép."
Liễu Bình đọc xong, nói ra: "Nếu như ta thất bại thì sao?"
"Ghi chép kết thúc."
Bóng người nói.
Không biết nhớ ra cái gì, bóng người hơi run lên, nói tiếp: "Nếu như người chết
mất, ta cũng sẽ bị vận mệnh chém một đao, nguyên khí bị thương nặng, chỉ sợ
không thể khôi phục lại được..."
"Cho nên người phải thắng! Liễu Bình!"
"Thế giới hiện tại: Tại một đời nào đó trong quá khứ."
"Trạng thái: Tranh đoạt lịch sử."
"Đã bắt đầu ghi chép đoạn lịch sử này."
ể ế Á ế
"Thời gian có thể sử dụng: Một ngày (đã rời khỏi thế giới Ác Mộng, nếu thoát
khỏi nơi này sẽ trở về thẳng Hư Không)."
"Bước đầu tiên: "
"Trở thành một thành viên của võ quán.".
"Thành công có thể tiếp tục đi tiếp, nếu như thất bại..."
"Hậu quả một: Ghi chép kết thúc ngay lập tức!"
"Hậu quả hai: Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực kinh trở thành một chuyện cười,
ngươi không còn bất cứ trợ lực nào cả!"
"Hậu quả ba: Ngươi không thể đạt tới tiêu chuẩn nhập Thánh, mất đi cơ hội duy
nhất cứu vớt lịch sử."
Người ghi chép lịch sử viết xong đoạn văn này, đưa cho Liễu Bình nhìn qua.
"Xem ra ta cần phải gia nhập võ quán mới được..."
Liễu Bình lẩm bẩm.
"Không chỉ như vậy..."
Người ghi chép lịch sử nói.
"Còn hậu quả gì nữa sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Từ giờ trở đi, ta cũng chỉ có thể đi theo ngươi, ngươi cần bao ta ăn, nếu không
ta mà đói chết, sẽ không thể ghi chép lịch sử nữa, ngươi cũng không cách nào
mang đoạn lịch sử này trở về tuyến thời gian chính."
Người ghi chép lịch sử nói.
"Bao ăn? Dễ thôi mà."
Liễu Bình thở phào nói.
Lúc này, từ trong võ quán truyền tới một giọng nói: "Hiện tại bắt đầu tuyển
chọn!"
"Những người đã báo danh tham gia tuyển chọn, xin hãy xếp theo đội ngũ, nhập
quán theo thứ tự!"
Tất cả mọi người đều trở nên hồi hộp.
Liễu Bình cũng nhanh chóng đứng xếp hàng, dựa theo thứ tự bước dần dần tới
trước.
Người ghi chép lịch sử bay ở giữa không trung, vừa viết cái gì đó, vừa nói ra:
"Cố lên... hơn nữa đây là cơ hội duy nhất, ngươi có lòng tin hay không?"
"Có."
Liễu Bình quan sát bốn phía, cảm thấy không ít người báo danh có khí tức rất
mạnh.
ế ế ẫ ố
Thế nhưng so thật, tại phương diện thực chiến lẫn võ học thì mình tuyệt đối
không kém hơn bất cứ kẻ nào cả.
"Đúng vậy, dù sao người có kinh nghiệm chiến đấu của rất nhiều đời, lại còn
sáng tạo ra vô số pháp môn, đối với lần nhập tuyển này, hẳn là khá chắc chắn."
Người ghi chép lịch sử nói với giọng hưng phấn.
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Liễu Bình gật đầu nói.
"À đúng rồi, hay là chờ người thành công gia nhập võ quán, hai chúng ta đi ăn
một bữa chúc mừng đi."Người ghi chép lịch sử đề nghị.
Liễu Bình liếc nhìn hắn ta.
Đúng vậy, mình còn phụ trách nuôi cái tên này nữa đây.
"Ngươi muốn ăn cái gì?"
Hắn hỏi.
"Không cần quá phong phú, tám món mặn tám món chay, ba chai rượu sáu cái
đĩa, ăn uống đơn giản như vậy là đủ rồi, dù sao người còn cần tu luyện tiếp."
Người ghi chép lịch sử nói.
Liễu Bình xoa nhẹ chiếc nhẫn chứa quỹ đen của vị quốc vương Kinh Cực Điểu
trên ngón tay, nói: "Nhớ tới, đã rất lâu rồi ta không hưởng thụ việc ăn uống."
"Vậy cứ quyết định như vậy chứ?".
"Ừ, đợi ta thành công gia nhập võ quán trước đi."
"Ha ha ha, chắc hẳn không có vấn đề, ta đi tìm xem gần đây có quán ăn nào
ngon hay không."
Người ghi chép lịch sử nói xong, thân hình lóe lên biến mất.
Lúc này, từ trong võ quán truyền ra tới tên của Liễu Bình: "Liễu Bình, tiến vào
võ quán, bắt đầu sát hạch!"
"Rõ!"
Liễu Bình lên tiếng, bước vào trong võ quán.
Ba phút sau.
Đầu đường.
Liễu Bình ngồi trên vệ đường, không nhịn được mà thở dài.
Người ghi chép lịch sử lơ lửng bên người hắn, nói với giọng đầy tuyệt vọng:
"Không thể nào! Tại sao người lại thất bại?"
Liễu Bình buông tay, nói: "Ta cảm thấy chính mình phát huy rất tốt, không biết
tại sao lại bị loại nữa."
"Ngươi đã làm cái gì?"
Người ghi chép lịch sử hỏi.
ễ ấ ể ế
Liễu Bình nhớ lại, nói: "Đi vào thấy có một ông lão thi triển thủ thế, làm cho ta
dùng toàn lực tấn công, ta thấy năm ngón tay ông ta xòe ra hướng lên, hạ bàn
trầm ổn, thần sắc thâm sâu khó lường, cho nên ta cho rằng ông ta nhìn ra quyền
thuật của ta..."
"Sau đó thì sao?"
Người ghi chép lịch sử không kịp chờ đợi hỏi luôn.
"Sau đó ta đánh bay ông ta đi."
Liễu Bình nói với vẻ không hiểu ra sao.
Người ghi chép lịch sử cũng ngẩn ra.
"Kỳ quái, theo lý mà nói làm vậy cũng thông qua được sát hạch mới đúng, tại
sao... ta không tin, ta phải tận mắt xem xem sao!"
Nói xong, thân hình hắn ta lóe lên, biến mất vào trong hư không.
Một lát sau... Người ghi chép lịch sử xuất hiện lần nữa.
Liễu Bình nói: "Có phải chiêu thức của ta quá đơn giản, cho nên không hiển lộ
ra tiềm lực? Bởi vậy mới nhìn qua không bằng những người khác?"
"Không phải..."
Người ghi chép lịch sử không biết nên nói cái gì, lắc quyển sách nhỏ trên tay.
Vô số chữ viết từ trong quyển sách bay ra ngoài, tạo dựng thành một bức tranh.
Chính là tòa võ quán kia.
Trong võ quán, ông lão kia thể hiện thủ thế, năm ngón tay xòe ra hướng lên, nói
với người sát hạch phía đối diện: "Được rồi, sát hạch của người bắt đầu, tấn
công đi."
"Rõ!"
Người sát hạch kia tiến lên mấy bước, lấy ra một túi tiền từ trong ngực, đặt trên
bàn tay đang đưa ra ngoài của ông lão, cười nịnh nói: "Chút lòng thành, mong
ngài nhận cho."
Ông lão ước lượng túi tiền, nói với giọng hài lòng: "Không tệ, ngộ tính khá cao,
ngươi thông quan."
Người sát hạch lập tức cúi người chào: "Cám ơn sư phụ."
"Đi vào đi."
"Rõ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK