Tất cả quang ảnh chợt lóe.
Liễu Bình phát hiện hoàn cảnh chung quanh mình không ngừng biến hóa, cuối
cùng hóa thành một quán bar.
Nam nhân ngậm điếu thuốc kia ngồi đằng sau quầy bar, tay nâng một ly rượu,
gật đầu thăm hỏi hắn: “Hoan nghênh trở về."
Ong ong ong -- Trên quầy bar, đồng tiền kia còn đang không ngừng xoay tròn.
"Thời Gian chi Chủ, chào ngươi."
Liễu Bình nói.
"Uống một ly không?"
Thời Gian chi Chủ hỏi.
"Cảm ơn, nhưng thường để nói ta phải nhanh chóng trở về, người xem có thể hỗ
trợ không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, ta vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này ở đây."
Thời Gian chi Chủ nói.
"Vậy ta có thể đi rồi chưa?"
Liễu Bình nói.
"Có tự tin đối mặt với cục diện kia không? Ngươi biết đấy, trên người quái vật
kia có “Liên Tỏa phong ấn, mỗi ba mươi phút nhất định phải bị phong ấn kéo
về–– Nhưng chỉ có một phút, người biết làm sao lợi dụng một phút này không?"
Thời Gian chi Chủ hỏi.
"Ta có một ý tưởng, có thể thử một lần."
Liễu Bình nói.
"Đi thôi, đi ra quán bar thì ngươi sẽ về tới thời khắc trong lịch sử kia."
"Cảm ơn."
"Không cần, chúng ta cũng vì chính mình."
Liễu Bình gật gật đầu, đứng lên rồi đi ra khỏi quán bar.
Thời Gian chi Chủ nhìn lại đồng tiền xu trên quầy bar.
Đồng tiền lập tức ngừng xoay tròn, lẳng lặng nằm bất động trên mặt bàn.
Phía bên kia.
Liễu Bình bỗng xuất hiện trong một mảnh hư vô.
ố
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Mượn dùng sức mạnh của
Thời Gian chi Chủ, ngươi lại về tới Mộng Cảnh giờ khắc này lần nữa."
Liễu Bình nhìn ra ngoài hư vô.
Chỉ thấy cảnh tượng kia đang phát sinh -- Trên bầu trời, một tồn tại khổng lồ tản
ra ánh hào quang thất thải lặng lẽ rơi xuống, quỳ một gối xuống đất, ồm ồm mà
nói: “Chủ nhân, ta vâng theo triệu hoán của ngài, đã bắt đầu thu thập tất cả Địa
ở vô số thế giới từ thời đại vô cùng xa xôi trước đây, mãi đến lúc này mới đi đến
trước mặt ngài."
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu thứ khổng lồ bảy màu kia:
“Ác Mộng chi Chủng nguyên thủy, người thống trị chúng sinh và vạn vật,
chúng mộng chi chủ, vạn vương chi vương, ý chí thế giới vĩnh hằng không thể
chiến thắng."
Là nó! Giữa không trung, quái vật kia biến thành nữ tử rồi lặng lẽ hiện thân,
quát khẽ lên: “Vậy ta sẽ truyền cho ngươi thuật đúc giáp vô thượng, lấy sức
mạnh của ta rót vào thân thể ngươi, giúp ngươi có thể đúc ra giáp này."
"Tuân mệnh!"
Tôn tại khổng lồ kia thấp giọng mà nói.
Ánh mắt Liễu Bình hết sức tập trung.
Chính là hiện tại -- Từ lúc ở hiện thân cho đến giờ phút này, đã gần đến ba mươi
phút.
Hẳn “Liên Tỏa phong ấn"
trên người ả đã sắp tới thời khắc kích hoạt! Chỉ thấy nữ tử vươn tay, đang muốn
dán lên trán tồn tại khổng lồ kia.
Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Á bỗng dùng một chút, sau đó mở miệng nói: “Chờ một lát, ta sẽ lập tức quay
lại."
"Thưa vâng."
Ác Mộng chi Vương nói.
Nữ tử gật gật đầu rồi biến mất tăm hơi.
Liễu Bình xuyên qua hư vô, lặng lẽ bay đến rồi phát động sức mạnh Đặc Hiệu
Sư, lại biến mình thành dáng vẻ nữ nhân lần nữa, sau đó thả ra dao động sức
mạnh giống y như đúc.- - Cách làm quá quen thuộc, dù sao vào chín trăm triệu
sáu ngàn năm trước, hắn đã từng chơi qua một lần rồi.
Một, hai, ba... Hắn im lặng đếm mười giây, sau đó mới lặng lẽ hiện thân và nói:
“Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi."
"Vâng, chủ nhân."
Ác Mộng chi Vương không nghi ngờ hắn, lập tức đáp lại.
"Ta sẽ thu người vào một không gian độc đáo, người phải ở trong đó im lặng
chờ một thời gian, chờ ta chuẩn bị xong tất cả thuật pháp và tri thức thì sẽ rót
ế
hết cho ngươi."
Liễu Bình giải thích.
"Tuân mệnh."
Ác Mộng chi Vương cung kính nói.
Liễu Bình dang hai cánh tay ra rồi nhẹ nhàng xoay tròn, chúa tể Ác Mộng lập
tức biến mất.- - Thế giới chi thuật tay áo càn khôn!
"Bảy giây cuối cùng."
Thượng để nhắc nhở.
"Vậy là đủ rồi."
Liễu Bình nói.
Hắn lại phát động “Đặc Hiệu Sư”, biến mình thành dáng vẻ của Ác Mộng chi
Vương, quỳ một gối trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi.
Ba.
Hai.
Một.
Nữ nhân kia lại hiện lên trên hư không lần nữa, ả tập trung quan sát, chỉ thấy
chúa tể Ác Mộng vẫn không nhúc nhích mà quỳ một gói dưới đất, chờ đợi ả ở
đó.
"Được, hiện tại ta bắt đầu truyền cho ngươi thuật đúc giáp."
Nàng nói.
"Tuân mệnh."
Liễu Bình nói.
Lấy lịch sử ghi lại làm tiêu chuẩn, lấy quỹ đạo hành động của Liễu Bình làm vật
tham chiếu.
Để thời gian hơi lui về sau vài phút.
Quán bar.
Sau khi Liễu Bình rời đi.
Nam tử ngồi đằng sau quầy bar cất đồng tiền đi, hút sâu một ngụm thuốc lá rồi
lại lấy ra một ly rượu khác.
Hắn rót đầy một ly rượu màu vàng rồi đặt trên quầy bar.
"Ta nhớ người thích uống cái này."
Nam nhân nói với vị trí trống bên ngoài quầy bar.
"Cảm tạ."
Một lão nhân râu tóc hoa râm lặng lẽ xuất hiện, nâng ly rượu màu vàng kia lên
rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
ầ ắ ắ
"Lần này có nắm chắc không."
Nam tử hỏi.
"Không thể đi tìm hiểu được –– về kết quả chiến đấu với tà ma, bất cứ nhìn
trộm nào cũng sẽ tạo thành biến hóa không ổn định."
Lão nhân mỏi mệt thở dài và nói.
Nam nhân trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Ta nhớ chúng ta đã dùng hết mấy
ngàn thế giới song song."
"Chính xác mà nói, là bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt thế giới song song."
Lão nhân đáp Một giọng nữ vang lên: “Vậy là bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt
lần."
Một nữ tử tóc dài hiện ra từ hư không, cũng thuận tay để cho mình một ly rượu
rồi nói: “Cho dù tìm ai cứu vớt chúng sinh thì tất cả đều không ngoại lệ mà thất
bại."
"Thử qua những anh hùng đặc biệt có khí vận đó, còn có những Linh vô cùng
cường đại kia, thậm chí cả Dạ Vương sâu trong Vĩnh Dạ, thần chủ trên Luyện
Ngục Thần Trụ, cả Linh xuống từ Thánh Giới cũng không được, tất cả đều
không phải đối thủ của tà ma đó."
Nam nhân ngậm điếu thuốc bổ sung thêm.
"Thật ra tà ma kia chỉ là một kẻ cầm cờ."
Lão nhân nói.
"Ý của ngươi là, tà ma kia cũng không phải mạnh nhất trong số chúng nó?"
Nữ nhân hỏi.
“Đương nhiên không phải, nó chỉ là kẻ đầu tiên xuất hiện mà thôi -- Khi nó bắt
đầu đúng vũng gót chân, múa may đại kỳ thể hiện sự thay đổi kỷ nguyên thì
những tà ma cường đại chân chính mới theo đó mà buông xuống."
Lão nhân nói.
"Nhưng chúng ta nếm thử bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt lần, lại không thể
chiến thắng cả tên cầm cờ này."
Quán bar yên tĩnh.
"Cho nên hắn cũng là Thánh Giới chi Linh... So với Andrea thì thực lực của hắn
thể nào?"
Nữ nhân hỏi thăm dò.
"Không, hắn không phải Thánh Giới chi Linh."
Lão nhân quả quyết nói.
"Không phải?"
Nam nhân và nữ nhân đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
ầ ấ ỗ
Lão nhân trầm tư mấy phút, bỗng cười rộ lên và nói: “Khi chúng ta toàn lực phụ
trợ Andrea, Andrea cũng thất bại, nhưng người này lại đi xa hơn cả Thánh Giới
chi Linh, thật sự làm người ta không thể tưởng được."
Nữ nhân kinh ngạc nói: “Thân phận thật sự của hắn là ——”.
Lão nhân nói: “Hắn lừa tất cả tồn tại, thậm chí để tránh có kẻ nhớ hắn là ai, hắn
còn tạo dựng một đoạn hồi ức lừa mình là Thánh Giới chi Linh, thật ra hắn
không phải, nếu hắn thận trọng như thế thì ta cũng không thể nói."
"Vì sao phải làm đến mức độ này?"
Nam nhân buông xuôi tỏ vẻ không hiểu.
"Vì nhập diễn –– Ngươi không phát hiện cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn thắng
sao?"
Lão nhân cười nói.
Nữ nhân nói: “Ở những thế giới song song khác, những anh hùng mà chúng ta
lựa chọn cũng từng một đường hát vang tiến mạnh --"
Lão nhân cắt ngang lời nàng nói: “Nhưng hắn vẫn luôn chiếm cứ ưu thế dưới
tình huống hoàn toàn không thể thắng --"
"Hắn đánh không lại Ác Mộng chi Vương, càng không thể đối phó kẻ cầm cờ
trong lũ tà ma, nhưng hắn lại thu nhận Gaia, cổ thần, công chúa yêu tinh, cộng
thêm sự trợ giúp của ta, do đó thành lập từ thánh trụ cực kỳ hiểm có–– thẳng
đến vừa rồi hắn còn không ngừng chiếm thể chủ động, thậm chí lập tức sẽ học
được thuật đúc giáp của tà ma -- Nếu đánh nghiêm túc thật thì hắn hoàn toàn chỉ
có nước thua –– nhưng hắn lại đang thắng -- Điều này quá kỳ quái, quả thực là
–– không thể miêu tả."
Danh Sách Chương: