Chỉ thấy một khối thịt có vết máu kim sắc lẳng lặng lơ lửng trên mâm đồ ăn, tỏa
ra ánh hào quang thánh khiết không gì sánh kịp.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mặt Liễu Bình:
“Ngươi phát hiện kỳ vật không rõ:"
"Huyết nhục thượng đế."
Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ trên người, lập tức nhìn thấy trên mâm đồ
ăn là một khối bít tết thơm ngào ngạt.
Hắn lại phóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ lần nữa.
Không thấy bít tết đâu, khối thịt đầy vết máu kim sắc vẫn trôi nổi bất động ở đó.
"Ăn lúc nóng đi con."
"Người mẹ"
cười nói.
"Đúng rồi, phần này không rẻ đâu, cha của con bỏ vốn gốc rồi đấy, mau ăn đi."
"Người cha"
cũng thúc giục.
Thần phụ đứng một bên, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.
Cả giáo đường dần dần dâng lên từng làn sương mù hắc ám, hóa thành vô số
những gương mặt dữ tợn, chúng cùng nhìn chăm chú vào Liễu Bình.
Liễu Bình bông lộ ra nụ cười, mở miệng nói: “Được, vậy con ăn, không để lại
cho cha mẹ chút nào luôn."
Hắn cầm lấy dao nĩa, ánh mắt dùng trên khối huyết nhục thuộc về thượng đế kia
lần nữa.
Liễu Bình gio dao nĩa lên, trong lòng im lặng một giây.
Đầu tiên.
Hiện giờ hắn được bảo vệ, sẽ không bị tổn thương, sẽ không bị giết chết, sẽ
không bị ăn luôn.- - Bởi vì ngày mai hắn phải tiến hành “Hiện hóa”.
Hình như đó là một điều rất quan trọng, cho dù là đối với bọn quái vật thì cũng
rất quan trọng.
Tiếp theo.
Khối thịt này là của thượng đế.
Nó tỏa ra sức mạnh thánh khiết không gì sánh kịp, không thể nói rõ, không thể
tưởng tượng-- hắn không cảm nhận được bất cứ điềm xấu, tai nạn và tai họa độc
hại nào từ trong đó.
Cuối cùng.
ế
Nếu dùng sức mạnh “Đặc hiệu sư"
cộng thêm “Lừa gạt"
thì hắn có thể lừa gạt quái vật chung quanh.
Cho nên –– Quyết định duy nhất hắn phải đưa ra là có nên thật sự ăn luôn khối
huyết nhục thường để này hay không.
Ăn huyết nhục thượng đế sẽ xảy ra chuyện gì? Kỳ quái.
Liễu Bình bỗng dùng dao ăn, nhìn lại đôi cha mẹ kia, hỏi với một ngữ điệu khác
thường: “Mọi người có cảm thấy tình cảnh này như từng xảy ra ở nơi nào
không?"
Người cha và người mẹ đều sửng sốt.
"Đứa nhỏ này, là do ngày thường chúng ta không dẫn con tới nhà ăn như vậy, có
lẽ con đã sớm muốn ăn bữa tiệc lớn như vậy -- Mau ăn đi."
Người mẹ có chút cảm khái mà nói.
"Đúng vậy, lần này không phải nằm mơ, đây là bít tết thật sự, mau ăn đi."
Người cha cũng ôn hòa nói.
Liễu Bình gật gật đầu.
Thật kỳ quái, hình như hắn đã gặp qua cảnh tượng này vào lúc nào đó rồi.
Rốt cục là lúc nào chứ? Hắn đặt dao ăn xuống, nhẹ nhàng cắt khối huyết nhục
kim sắc kia.
Chỉ một thoáng.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình: “Thời khắc
hiện giờ đã được chúa tể toàn trí toàn năng đoán trước, cũng dựa theo ước định
với người, ký ức thời đại quá khứ sẽ được trả về cho ngươi lần nữa."
Một ý niệm nảy ra từ sâu trong đầu Liễu Bình, dần dần lấy tốc độ vượt qua cả
thời gian mà nhanh chóng triển khai, hóa thành cảnh tượng nào đó trong thời
đại quá khứ.
Dưới bầu trời mờ nhạt.
Thành thị đã bị tàn phá không thể chịu nổi.
Mặt đất khô khốc, châu chấu bay đầy trời, hẻm phố khúc khuỷu thỉnh thoảng
truyền đến tiếng binh khí giao kích, sau đó có người phát ra tiếng kêu thảm
thiết.
Thời đại đã tới điểm cuối.
Một thiếu niên nằm giữa thành thị tan hoang, cuộn tròn trong một góc bể phun
sớm đã không còn giọt nước nào.
Tiếng giết chóc và kêu rên chung quanh không liên quan đến hắn.
Bởi vì hắn sớm đã mình đầy thương tích, cả người tỏa ra một mùi tanh tưởi,
trông có vẻ là nhiễm ôn dịch, rất nhanh sẽ chết đi.
ế
Không ai dám dính đến ôn dịch.
Thậm chí những con chó hoang vốn thử tới gần, nhưng khi cái mũi giật giật thì
lập tức xoay người chạy xa.
Thiếu niên cứ cuộn tròn trong góc hồ nước khô cạn như vậy, từ hoàng hôn mãi
đến ban đêm.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên: “Hài tử, ta có việc muốn nhờ người hỗ trợ."
Thiếu niên miễn cưỡng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một lão nhân mặc áo bào trắng ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn với
vẻ mặt đầy bi thương.
"Ta... sắp chết, sao có cách nào giúp người được."
Thiếu niên suy yếu cùng cực mà nói.
Lão nhân nhún vai và nói: “Điều chế vật tanh tươi không tồi, có hơi giống khí vị
thi thể thối rữa, chọn nơi nằm cũng rất tốt, tránh đi ánh mặt trời bắn thẳng đến,
lại chặn tầm mắt người khác, làm người ta không thể nhìn thấy vai trái ngươi
che giấu một ống dẫn ngầm còn dư lại mấy lít nước sạch."
Thiếu niên trừng mắt, xem kỹ lão nhân lần nữa.
"Buổi sáng ăn một cái bánh mì, giữa trưa đoạt một con gà do chó hoang bắt,
cơm chiều còn chưa có, có đúng không?"
Lão nhân hỏi.
"Ồ? Ngươi thật thú vị, hình như người biết hết chuyện của ta thì phải."
Thiếu niên không diễn nữa mà bò dậy từ mặt đất, dựa vào tường rồi chậm rãi
nói.
Lão nhân cười rộ lên, nói nhỏ một câu: “Đừng đào gạch, chuôi chủy thủ người
giấu dưới gạch không gây tổn thương được cho ta."
Động tác trên tay thiếu niên dừng lại.
"Ngươi lợi hại như vậy, vì sao còn tới tìm ta?"
Thiếu niên hỏi.
Trong mắt lão nhân lộ ra một tia bị thương, thở dài và nói: “Bởi vì ta biết được
quá nhiều, cho nên ta luôn không vui."
"Vậy biết ít lại chút đi."
Thiếu niên nhún vai và nói.
"Đây là năng lực của ta."
Lão nhân nói.
"Nó làm người không vui, ngươi còn muốn nó làm gì."
Thiếu niên nói.
ầ
Lão nhân thoáng trầm mặc, sau đó nói: “Ta có việc ủy thác cho ngươi."
"Thế đạo rối loạn, ta đã lâu rồi không làm lừa đảo -- ta thấy có vẻ ngươi là một
đại nhân vật, có chuyện gì mà cần một tên lưu manh đầu đường như ta giúp
đỡ?"
Thiếu niên nói.
"Ta là một người có thuật pháp, được rất nhiều người tin cậy, mỗi thời mỗi khắc
bọn họ đều cầu nguyện với ta, khát cầu ta bảo vệ và chăn thả."
Lão nhân nói.
"Vậy có liên quan gì đến ta?"
Thiếu niên hỏi.
"Ta gặp một nan đề, trước khi ta ủy thác nó cho ngươi, ta cần khảo nghiệm năng
lực chuyên nghiệp của ngươi một chút, nếu ngươi có thể qua ải --”.
Lão nhân sờ sờ áo choàng, tay bắt lấy một nắm đá quý đủ mọi màu sắc rồi giơ
lên trước mặt thiếu niên.
"Đây là một mớ tiền lớn, nhưng ta nghe nói thuật sĩ rất hiếm thấy, ngươi không
phải là đồng hành của ta, muốn tìm ta cùng làm một vố lớn đó chứ."
Thiếu niên liếm liếm miệng và nói.
Lão nhân vươn một tay khác ra, cách không nhẹ nhàng thả ra một ánh hào
quang nhu hòa.
Vết thương trên người thiếu niên lập tức khỏi hẳn.
"Được rồi... Hiện tại ta tin người thật sự là thuật sĩ."
Thiếu niên nói.
"Ngươi có tiếp thu khảo nghiệm của ta hay không?"
Lão nhân hỏi.
"Khảo nghiệm? Trước khi ủy thác còn phải khảo nghiệm?"
Thiếu niên hỏi.
"Khảo nghiệm này cũng là một chuyện phiền phức đối với ta, ta muốn xem thử
ngươi có xử lý tốt nó hay không."
Lão nhân nói.
"Được rồi, để ta xem là chuyện gì."
Thiếu niên nói.
Danh Sách Chương: